Disneyland 1972 Love the old s
Kiếp Trước Em Đã Chôn Cất Cho Anh

Kiếp Trước Em Đã Chôn Cất Cho Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324260

Bình chọn: 7.00/10/426 lượt.

ngây người ra hỏi thăm tôi về Mạt Mạt nữa rồi. Anh luôn hy vọng tôi chủ động nói với anh, Mạt Mạt

Vẫn khỏe, mây đứa trẻ cũng rất khỏe, chỉ vì bận quá mà không có thời gian

đến thăm anh. Tôi không tìm được lý do nào hay hơn để nói dối anh tại

sao Mạt Mạt không đến.

Dường như trong lòng anh ấy cũng đã biết rõ mọi việc rồi.

Mẹ cũng không còn căm hận Mạt Mạt nữa. Mẹ cho tất cả mọi chuyện xảy ra là

báo ứng nhân quả. Chỉ những khi, nhìn thấy đứa trẻ con nào trong khu nhà ở đang đùa nghịch dưới sân, khuôn mặt mẹ lại lộ rõ vẻ tiêu điều. Mẹ đưa tay làm bộ, nói: "Nếu là Bình Bình và An An của bà, giờ này chắc đã có

thế bò lung tung rồi, đều đã cao bằng từng này rồi...". Bình Bình, An An là tên gọi thân mật mà mẹ tôi đặt cho hai đứa trẻ từ khi chúng còn chưa chào đời.

Thi thoảng, bên bàn ăn, mẹ lại nói một cách bình thản: "Hôm nay, lúc đi chợ mua rau, mẹ gặp một

đứa con gái, trông rất giống Uyển Nghi".

Không có ai đáp lời, mẹ lại tự oán trách một hồi: "Mặc dù Thần Thần gặp tai họa, đều do người mẹ đáng chết của Uyên Nghi,

nhưng Uyển Nghi không phải là người xấu, con bé đó... Mẹ rất nhớ nó". Sau đó, bà lại sốt sắng hỏi tồi bao giờ mới chịu lập gia đình.

Tôi cũng nhớ cồ ấy.

Cú sốc mà cồ ấy gặp phải cũng không nhỏ hơn bất kỳ ai trong số chúng tôi.

Từ nhỏ cồ ấy đã được nuông chiều và nuôi dưỡng đầy đủ, gia đình gặp biến cố lớn như vậy, không biết cô ấy có thế gánh vác được không. Uyển Nghi

và Đại T dường như cũng đã biến mất khỏi thành phố này, không thể nào

liên lạc với hai người bọn họ được.

Chỉ trong một thời gian ngắn, những người thân mà tôi mất đi quá nhiều. Tôi cảm thấy thật trống trải, nhưng cũng không biết nói cùng ai.

Tôi thường dùng những thời gian nghỉ ngơi của mình để hoài niệm những

chuyện đã qua, nhớ lại bọn họ, nhớ đến những trận cười đứt gan đứt ruột, những trận khóc lóc thảm thiết của thời tuổi trẻ.

Một hôm, chuẩn bị hết giờ làm việc, tồi nhận được điện thoại của mẹ. Mẹ nói với tồi bằng một giọng bí mật, hết sức vui vẻ mà đã rất lâu rồi, tồi

mới được nghe thấy: "Hi Hi! Con thử đoán xem, ai đến nhà mình chơi hả!".

Tôi nói như một phản xạ có điều kiện: "Mạt Mạt đã về rồi ạ?".

Mẹ sững lại một lát rồi nói: "Con về nhà rồi sẽ biết! Mau về nhà đi, hôm

nay bố con đích thân vào bếp! Có nhiều đồ ăn ngon lắm đấy!".

Tôi dường như đã bay về nhà. Mẹ thật quá biết cách khiến người khác thấp

thỏm! Nhưng tôi đã có dự cảm, đó là Mạt Mạt! Là cô ấy quay trở về rồi!

Mấy đêm hôm trước, tồi còn mơ thấy cô ấy!

Đẩy cửa bước vào nhà, tôi nhìn thấy một bóng dáng vồ cùng quen thuộc, đang

ngồi trên sofa tâm tình cùng với mẹ tô Hai người nói chuyện rất hòa họp, đồi mắt ngấn lệ, đôtay cô đang được mẹ tôi nắm rất chặt... Nhưng, không phải là Mạt Mạt.

"Uyển Nghi!" Tôi cố gắng kìm nén nỗi thất vọng nho nhỏ trong lòng nhưng cũng lập tức vui

mừng trở lại. Cách một năm không gặp, từ một cô gái đáng thương, Uyên

Nghi đã lột xác trở thành một cô gái xinh đẹp trưởng thành, tri thức và

đầy nữ tính.

Cô ấy đứng lên, nói một

cách tự nhiên: "Cồng Trị Hi. Đã lâu không gặp. Em đến thăm mọi người."

Đằng sau ánh nhìn tự túi đó, khuôn mặt cô ấy vẫn hơi ủng đỏ, ít nhiều

vẫn còn lại vẻ trong sáng của thời thiếu nữ ngày nào.

"Em.." Đã lâu không được gặp lại người thân cũ, tôi cảm thấy thật hưng phấn,

xúc động chạy tới, nhưng chợt nhớ ra bây giờ cô ấy đã là vợ của bạn mình rồi, cánh tay đang giơ lên lưng chừng đã bị hạ xuống, "Dạo này có ổn

không?".

Uyên Nghi từ tốn gật đầu, luôn luôn giữ được phong độ của một cô gái được giáo dục tốt.

"Em và Đại T đã đi đâu thế! Anh tìm hai người khắp nơi, cả hai đều thay đổi số di động, lại chuyến nhà đi nơi khác, anh không thể nào liên lạc

được! Cố ý tránh mặt anh phải không?" Tôi hỏi, mang theo chút khẩu khí

tức giận, trách móc.

Uyển Nghi nghìn

mẹ tôi, sau đó lại quay sang nhìn tôi: "Công Trị Hi, em có một thứ này

muốn đưa cho anh, chúng ta vào phòng anh nói chuyện được không?".

Tôi sững người lại , mẹ xoa xoa hai tay, tranh phần nói trước: "Hai đứa đi

đi, hai đứa đi đi! Đe mẹ đi giúp bố một tay chuẩn bị cơm nước! Ông ấy

lại nói mẹ lười nhác đấy!".

Tôi hiểu được ý tứ rõ ràng của mẹ, cảm thấy hơi xấu hổ, quay sang nhìn Uyên Nghi và nói, "Đi thôi".

Tôi đóng cửa lại, căn phòng vốn không lớn lắm lập tức tràn ngập hương thơm

từ cơ thể của Uyển Nghi, cứ vởn vơ quay đi quay lại liên miên như dòng

nước chảy vậy. Uyển Nghi mặc một chiếc áo phông cổ chữ V màu trắng sữa,

lộ rõ chút khe ngực, vừa vặn gợi cảm, trắng nõn nà như ngà voi.

"Tự nhiên nhé. Có thứ gì cho anh xem thế?", tôi mở lời trước.

"Là Đại T... có thứ này muốn nhờ em chuyển tới anh..." Cô ấy nhắc đến Đại

T, nét mặt có phần ảm đạm đi rất nhiều, rút từ trong túi ra một phong

thư còn chưa mở.

Tôi thấy thái độ của cồ ấy có vẻ khác thường, lo lắng mở ra xem.

Là nét chữ của Đại T, trong lòng tôi chợt chùng xuống, nhưng miệng lại

nói: "Tên tiểu tử thối tha này, không còn mặt mũi nào để đến gặp anh nữa nên đành phải viết thư cho anh phải không?".

Uyển Nghi không nói gì, tôi đọc kỹ bức thư.

Người anh em duy nh