
huẩn bị đồ uống lạnh cho cả hai đứa rồi. Tên là Uyển Nghi phải
không? Tên thật đúng với người quá, cháu trông thật xinh quá, mau lau
khô nước mắt đi, khóc nữa trông không đẹp đâu…” Uyển Nghi ngẩn người ra
bước theo sau mẹ tôi, chốc chốc lại quay đầu nhìn tôi đầy nghi hoặc.
Tôi sải vài bước chân đuổi kịp theo hai người, ghé vào tai Uyển Nghi
nói: “Mẹ anh trước đây học hát kịch đấy! Miệng lưỡi của mẹ… tặc tặc! Em
bây giờ thì thấy gì theo đó nhé!”
Mẹ quay người sang đánh lên
người tôi một cái, cố làm ra vẻ nghiêm túc giáo huấn tôi: “Một cô gái
tốt như vậy mà con còn nỡ bắt nạt nó sao! Con tưởng rằng Uyển Nghi giống với lũ con gái mà con quen trước đây hay sao hả? !” Khuôn mặt mẹ cũng
đang không giấu được vẻ phấn khởi hồ hởi.
Tôi né tránh một cách đầy khoa trương, luôn miệng nói Lão thái bà ơi, tiểu thần xin tuân lệnh!
Uyển Nghi lúc bấy giờ mới nhoẻn miệng cười.
Bước vào cửa đã nhìn thấy bố tôi đang cố giữ khí chất của một người làm chủ gia đình, nghiêm trang ngồi trên chiếc ghế mây đọc báo nhưng thực
tế vẫn đang không ngừng ngoái cổ ra phía cửa ngóng chúng tôi.
Tôi cũng lâu chưa về thăm bố mẹ, hôm nay gặp bố mẹ, trong lòng cảm thấy
vô cùng hồ hởi, cất cao giọng hét toáng lên: “Bố ơi, mau ra xem mặt con
dâu bố này!”
Lúc bấy giờ Uyển Nghi không hề phản bác lại tôi, chỉ đỏ mặt liếc trộm tôi một cái, ánh mắt lộ rõ vẻ hạnh phúc và thẹn thùng.
Mẹ vẫn đang nắm chặt tay Uyển Nghi, cười to đến nỗi đuôi mắt nhăn tít
cả lại. Bà vừa cười vừa mắng tôi: “Cái thằng ranh này! Chẳng biết giữ
mồm giữ miệng gì cả! Uyển Nghi là đứa lễ phép biết điều, con cứ nghĩ ai
cũng giống như con hết cả à!”
“Cô ấy còn nóng lòng hơn cả con ấy chứ!”
“Anh… anh nói dối! Em… làm gì có!” Uyển Nghi xấu hổ tới nỗi chỉ biết dậm dậm chân rồi chạy lại đấm khẽ lên lưng tôi.
Tôi vốn định đem chuyện Uyển Nghi nóng lòng chuẩn bị đi gặp bố mẹ chồng ra kể cho mọi người vui nhưng thấy bộ dạng đáng thương của cô ấy đành
kìm lòng lại, giữ thể diện cho cô ấy một chút. Thế là tôi đành cười trừ
thêm vài tiếng nữa.
Bố vẫn không nói một câu nào, nhìn Uyển Nghi từ đầu tới chân một lượt, mẹ đang nói thầm với bố điều gì đó, mặt mũi
hai người lộ rõ vẻ vui mừng và nụ cười bí hiểm.
Bố tôi vốn là
một kỹ sư cao cấp. Mấy năm trước, trong một lần đi kiểm tra công trường
thi công, không may bị một thanh sắt rơi từ trên cao xuống đè nát bắp
chân bên phải. Lúc bấy giờ tôi mới học đến trung học, nghe nói tình
trạng rất nghiêm trọng, không chừng phải cắt bỏ phần chân bên phải. Mẹ
tôi hốt hoảng lao tới bệnh viện, lúc đó bố vẫn chưa được đưa vào phòng
phẫu thuật. Nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhúm lại vì đau của chồng, mẹ tôi
khóc òa lên rồi ngất đi tỉnh lại mấy lần liền. Bố tôi lúc đó lại vô cùng dũng cảm, cố cắn răng chịu đau, không rơi một giọt nước mắt nào, ông
còn cố gắng lấy tinh thần, bảo mẹ tôi cứ về chuẩn bị cơm cho hai anh em… Trong cái rủi còn có cái may, dù sau này, phần cuộc đời còn lại, bố tôi thành người tàn tật, đi lại không được tiện lợi như những người bình
thường khác nhưng vẫn giữ được phần chân bên phải.
Lúc còn nhỏ,
cả tôi và anh trai đều cho rằng bố không xứng với mẹ. Nghe nói, hồi còn
trẻ, mẹ tôi rất xinh, đã từng học kinh kịch, khi mẹ còn làm hộ lý ở Bệnh viện u bướu, những người theo đuổi mẹ có thể xếp thành một hàng dài.
Vậy mà một người hiền lành ít nói như bố, không hiểu sao lại hấp dẫn
được mẹ, cùng mẹ kết hôn sinh con, xây dựng một gia đình nhỏ luôn đầy ắp tiếng cười.
Mãi tới khi bố gặp tai nạn, biết được tinh thần kiên cường của bố, mới hiểu thêm được phần nào con người của bố.
Sau khi chữa lành vết thương rồi ra viện, bố tôi không còn khí thế ngời ngời như trước nữa. Nhưng trong mắt tôi và anh trai, người bố với dáng
đi bên thấp bên cao đó bỗng trở nên vô cùng hiên ngang, luôn luôn trong
tư thế đầu đội trời chân đạp đất.
Trước mặt đám con trẻ, bố tôi
lúc nào cũng giữ thái độ nghiêm túc, kiệm lời ít cười. Hồi còn nhỏ, tôi
rất ít khi bị bố đánh, chỉ khi trước mặt mẹ, ông mới thể hiện rõ vẻ nhẹ
nhàng, ôn tồn của một người đàn ông.
Hai chúng tôi vừa ngồi
xuống ghế, mẹ đã bê một đĩa đầy hoa quả đã gọt sẵn kèm nước giải khát
tới. Nước giải khát còn có thêm đá viên, đây là nước ép hoa quả do chính tay mẹ tôi làm. Mẹ lúc nào cũng nói nước giải khát đóng chai bán bên
ngoài vừa không có chất dinh dưỡng vừa không có lợi cho sức khỏe. Riêng
về vấn đề này, mẹ tôi và Uyển Nghi đã có thể kết thành một phái. Cô ấy
bắt đầu kể tội tôi với mẹ, nói rằng ngày nào tôi cũng phải uống hai lon
cocacola, nói thế nào cũng không chịu từ bỏ thói quen đó. Cô ấy lại còn
khen nước ép hoa quả mẹ tôi làm ngon hơn hẳn so với các loại nước ép
đóng chai bán ở bên ngoài, không những thế còn khiêm tốn hỏi mẹ tôi cách chế biến nữa chứ. Hai người phụ nữ, một già một trẻ, nhanh chóng cảm
thấy tâm đầu hợp ý, chuyện trò không ngớt, cười nói vui vẻ. Mẹ tôi có
hai con, tôi và anh trai, nhưng con trai thường nghịch ngợm, hai anh em
tôi thường mang đến không ít điều phiền lòng cho bố mẹ. Mẹ tôi vẫn nói
con gái ngoan hiền hơn, bà vẫn mong m