Snack's 1967
Kiêu Sủng

Kiêu Sủng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326034

Bình chọn: 8.00/10/603 lượt.

bên trong; mặc dù đã được tỉ mỉ điều trị, nhưng ít ra phải cần nghỉ ngơi trong một tháng mới có thể khôi phục lại sức hành động. Không có dấu hiệu bị xâm phạm."

Tô Di nằm trên chiếc giường lớn, da trắng tóc đen, mặt mũi còn tái nhợt. Khắp thân đều là dấu hôn xanh tím rõ ràng là thuộc về một người đàn ông, làm cho Mạnh Hi Tông trầm lặng rất lâu.

Anh cũng có cảm giác mình thích Tô Di không nhiều, nhưng không phải không thèm để ý đến tất cả về cô. Người phụ nữ này rõ ràng có ý nghĩ đặc biệt của riêng mình, mỗi lần ở trước mặt anh, lại như một con mèo ngoan ngoãn nghe lời, cố ý lấy lòng anh. Cho dù biết cô lợi dụng ý nghĩ thương xót của mình, nhưng anh lại không hề bài xích, thậm chí còn có vài phần yêu thích cô.

Anh cũng thích thân thể của cô. Thân thể cô không giống với lời nói của cô, luôn không thể che giấu được gì. Ở trên giường, cô ngây ngô như vậy, dù cự tuyệt, nhưng cuối cùng dưới sự tấn công của anh, lại khó khống chế sự luân hãm của mình. Quá trình chinh phục một trinh tiết liệt nữ như vậy không thể nói là không vui. Hơn nữa, vóc người cô thuộc loại mềm mại nhỏ nhắn trắng trẻo mà Mạnh Hi Tông yêu thích, ôm vào lòng cũng rất thoải mái.

Cô lặp đi lặp lại chạy trốn nhiều lần, anh cũng không thể nói là dung túng... Bởi vì anh cũng không cảm thấy được cô có thể chạy thoát. Thế nhưng mỗi lần cô đều gây ra chuyện để người ta chú ý. Ví dụ như lần này, sau khi anh cho là cô đã biết được tin tức của tinh cầu này, sẽ đến gặp mình cầu xin tha thứ, vậy mà cô lại quật cường một mình xuống mặt đất, còn chôn đạn hạt nhân uy hiếp anh.

Đêm ở Thành tự do, nếu không phải hỏa hoạn, rõ ràng cô đã động tình... Nhưng bây giờ lại dùng cách thức quyết liệt như vậy để giằng co với anh ư?

Điều này khiến Mạnh Hi Tông giận tím mặt... Mặc dù hành động của cô, thật ra cũng là ý nguyện của anh. Dù anh sớm biết, nơi đây cơ bản không phải địa cầu, không phải cố hương của cô.

Mạnh Hi Tông lại nhớ đến cái ngày ở phủ cục trưởng tại tinh cầu Hi Vọng, khi quản gia báo cáo tình hình với mình "Tô tiểu thư sử dụng internet... tìm tòi những thứ kỳ quái... Địa Cầu, Trung Quốc..."

Đồng thời, còn đưa cho anh xem băng ghi hình giám thị ở phòng cô. Chỉ thấy cô bé nhỏ gầy yếu, thất thần ngồi trước màn hình Computer, đôi môi mấp máy. Khi âm thanh được chỉnh to hơn, Mạnh Hi Tông nghe được một ngôn ngữ vừa quen thuộc vừa xa lạ. Anh nghe được rõ ràng cô dùng ngôn ngữ của một quốc gia khác "Mẹ... Con muốn về nhà."

Không hề nghi ngờ, anh đã từng nghe qua, thậm chí còn biết nói loại ngôn ngữ này.

Nhưng trong đầu trống rỗng. Anh đã nhiều năm lưu lạc, hiểu được loại quá khứ mơ hồ này sẽ dấu giếm nhiều khả năng mạo hiểm. Đương nhiên anh sẽ không để cho Tô Di biết tất cả những điều này, nhưng Tô Di và anh có trăm mối liên quan, anh đành phải đưa cô vào phạm vi thế lực của mình.

Ngón tay của anh, cũng nhẹ nhàng mơn trớn thẻ bài cũ kỹ trên cổ mình. Mười năm trước, chữ viết trên đó còn có thể nhận được mờ mờ, những người xung quanh không ai biết những chữ viết này, nhưng anh lại có thể đọc được rõ ràng 3 chữ "Mạnh Hi Tông". Mà nay, sau 10 năm chinh chiến, chữ viết dường như cũng bị mài mòn, Nhưng bởi vì ngôn ngữ của Tô Di, thẻ bài kia dường như nóng rực trên tay anh lần nữa.

Nghĩ tới đây, tay Mạnh Hi Tông mò vào chăn. Bên trong là thân thể mềm mại, mịn màng của cô. Anh vuốt nhẹ qua làn da của cô, nơi đầy đặn của cô, nơi tư mật của cô, giống như muốn xác định, mỗi tấc thân thể của người phụ nữ này, đều thuộc về anh.

Cô thông mình, nhu mì và thần bí. Cô giống như đã từng tồn tại trong đầu óc của anh, nhưng bị xóa bỏ triệt để như một giấc mơ, làm anh vừa đề phòng, vừa không đành lòng. Cô thuộc về sở hữu của riêng anh, không cho bất cử kẻ nào được phép đụng vào.

Có lẽ, anh cho cô tự do quá nhiều, nhiều đến mức, người đàn ông khác xém chút nữa đã đoạt lấy thân thể của cô.

Chắc chắn sẽ không có lần tiếp theo.

Hôn mạnh lên trán cô, thấy lông mày cô vô thức cau lại. Anh nhìn trong chốc lát, đứng dậy rời khỏi khoang nghỉ ngơi.

Đến phòng tra tấn được thiết lập tại một góc hẻo lánh trên chiến hạm vũ trụ. Mạnh Hi Tông bước vào một căn phòng kim loại kín, nhìn thấy Lý Tích Trung đang nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của người phụ nữ.

Người phụ nữ đó được gọi là công chúa, hiện tại gần như chỉ còn xương thịt máu chảy đầm đìa. Cả người có rất nhiều vết thương bị súng bắn không có xử lý, máu tươi đã bị đong khô lại, trôi đầy đất. Mái tóc dài xốc xếch xõa xuống, che kín gương mặt nhỏ của cô ta. Rõ ràng là có rất nhiều vết thương trí mạng bị súng bắn, nhưng cô ta vẫn chưa chết.

Cô bị đóng đinh thành hình chữ thập ở trên kệ, dây xích siêu chắc xuyên qua tay chân và bụng của cô. Có lẽ, rốt cuộc đã tốn hao nhiều sức lực, nên người phụ nữ mạnh mẽ phi nhân loại này từ đầu đến cuối chỉ cúi thấp đầu, hấp hối.

Thấy Mạnh Hi Tông, mấy hiến binh lập tức đứng lên chào. Lý Tích Trung lắc đầu với anh "Không nói gì hết. Chúng tôi nói hơn nửa tiếng cũng không thông."

"Đi ra ngoài hết đi." Mạnh Hi Tông nói nhẹ nhàng. Lý Tích Trung hơi chần chờ nói "Ngài chỉ huy, cô ta rất nguy hiểm"