
Mạnh Hi Tông gật đầu, đi đến trước mặt cô ta chừng nửa thước thì dừng lại.
Tất cả mọi người đều lui ra ngoài, cô ta từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu như cũ, dường như đã chết vậy. Mạnh Hi Tông chắp tay nhìn một lát, bỗng nhiên lên tiếng "Thì ra cô thật sự là người máy."
Đầu của cô ta giật giật, từ từ ngẩng lên. Dung nhan xinh đẹp xuất chúng ngày xưa, hôm nay lại nhìn như ma quỷ nhuộm đầy máu đen, màu da tái nhợt như sắp chết.
"Là anh? Anh cũng nói Hán ngữ?" Cô ta cười hơi khốn khó "Anh là ai? Anh và Tô Di là người địa cầu giống nhau sao? Đồng thời ta lại gặp được hai người địa cầu ư?"
Thần sắc Mạnh Hi Tông bất động "Cô đã đến Địa Cầu sao?"
Cô ta lắc đầu, giọng nói thành kính hơi khác thường "Không có... Ta không biết nó ở đâu, đó là vùng đất trong mộng tưởng của ta." Tựa như lâm vào trầm tư, đôi mắt mơ màng, nhưng dần dần lại sáng lên.
Như nhớ ra cái gì, cô ta thu ánh mắt lại, ngó chừng Mạnh Hi Tông "À, đã nhiều năm như vậy, lại là một người địa cầu đến đánh thức ta, ai cũng không phân biệt ra chủng tộc của ta. Lúc nào thì anh biết ta là người máy?"
Mạnh Hi Tông trầm giọng nói "Ngày cô lên chiến hạm."
"Lúc đó, ý thức của ta còn chưa tỉnh..." Công chúa như suy nghĩ một chút, rồi cười nói "Thì ra là việc anh làm... là muốn xác định nhịp tim đập của ta ư? Đối với nhịp tim của ta, có phải rất thất vọng hay không?"
Mạnh Hi Tông nhớ lại hôm đó, giây đầu tiên khi công chúa bước vào khoang thuyền, trong lòng anh đã dâng lên cảm giác khác thường. Thậm chí anh còn cảm thấy được mình ngửi được một mùi kim loại kỳ dị. Mùi kia vô cùng nhạt, nhưng lại làm anh liên tưởng đến người máy trong truyền thuyết.
Chẳng qua là lời đồn về nền văn minh máy móc này đã bị hủy diệt từ mấy ngàn năm trước, nếu như anh gặp phải, tại sao người máy này lại có dáng vẻ giống con người? Nhưng anh vẫn đưa tay, muốn xác định xem cô ta có nhịp tim đập hay không.
Nhưng công chúa có nhịp tim đập.
Song....
"So với tận mắt nhìn thấy..." Mạnh Hi Tông nói thản nhiên "Tôi tin tưởng vào trực giác của mình hơn."
"Thật là một người đàn ông tự đại..." Công chúa thở dài một tiếng.
"Phán đoán sai lầm duy nhất của tôi... là cô còn có một đội máy bay chiến đấu. Nhưng bây giờ bọn chúng đã trở thành một đống sắt vụn." Mạnh Hi Tông giơ tay bắt lấy cái cổ mảnh khảnh của cô ta, bóp mạnh làm cô ta nghẹt thở.
Mắt công chúa bỗng trợn to, dường như cực kỳ đau lòng "Anh đem Huyết Ưng...."
"Nói đi." Mạnh Hi Tông chợt buông cái cổ đã bị nghẹn thở của cô ta ra, xoay người đi đến bàn, ngồi xuống "Tại sao các người xuất hiện? Nếu như không nói, 130.423 người ở mặt đất đều phải chết."
Công chúa nói "Nếu như ta nói, anh sẽ bỏ qua cho bọn họ ư?"
"Không nhất định."
Mắt công chúa hiện lên vẻ tàn khốc, cô ta im lặng rất lâu.
"Thôi." Cô ta thở dài một tiếng, "Ta sắp chết rồi, mà bọn họ... Ta khẩn cầu anh, ít nhất hãy tha cho một trong số bọn họ. Bởi vì nếu như bọn họ chết sạch, vũ trụ này, sẽ không còn chủng tộc người máy. Không biết lại phải mất bao nhiêu ngàn năm, mới có thể ra đời một nền văn minh máy móc."
Mạnh Hi Tông cũng không đáp ứng thỉnh cầu của cô ta, chẳng qua chỉ lẳng lặng nhìn cô ta "Nói đi."
Cô ta cắn môi, mang một vẻ mặt có thể nói là hết sức chân thành và dịu dàng. Sau đó, cô ta mở miệng.
Dường như lập tức thay đổi thành người khác, trong tiếng cô ta phát ra, không còn là một giọng nữ ôn hòa, mà là một giọng nam khàn khàn. Bởi vì vô cùng khàn khàn nên lộ ra sự cứng ngắc của máy móc.
"Ta là Hình Thương. Đến từ nền văn minh máy móc đầu tiên, nhưng điều này đã không còn ý nghĩa...
Trước đây rất lâu, thỉnh thoảng ta nhận được một chút tài liệu cổ xưa về địa cầu các người. Có lẽ trong mắt đồng tộc, ta chính là kẻ điên. Ta không thích đánh giặc... Ta bỏ ra ba trăm năm, mới hiểu hết tất cả những tư liệu kia, chữ viết, ngôn ngữ và lịch sử. Trên đó miêu tả Đại Đường thịnh thế, làm ta suy nghĩ không dứt về những chuyện xưa, như tài tử phong lưu, hiệp khách nghĩa đảm trung can, còn có nữ hoàng đế tài ba xuất chúng, khuynh quốc khuynh thành...
Năm ngàn năm trước, ta mang theo đội bảo vệ của mình, rời khỏi tinh hệ. Ta tìm suốt hai ngàn năm, nhưng vẫn không tìm ra Địa Cầu trong truyền thuyết. Sau đó, nghe nói thủ đô đế quốc máy móc vĩ đại đã bị mất đi vì chiến tranh, ta là kẻ cuối cùng trong tộc người máy còn sống sót, nhưng ta tìm hơn một vạn năm ánh sáng, lại chỉ tìm được một hành tinh hoang vu.
Ta không có hứng thú đi phục hưng chủng tộc. Nhưng ta nghĩ, ít nhất ta có thể thực hiện giấc mộng của mình... sáng lập lên "địa cầu" này, năng lượng của ta đã hao hết từ lâu. Bây giờ, ta chết trên tay một người địa cầu, thì cũng chính là phần thưởng của chân thần ban cho ta... Bởi vì, rốt cuộc ta đã biết, giấc mộng của ta không phải vô căn cứ, Địa Cầu thật sự có tồn tại. Chỉ tiếc là ta không tận mắt nhìn thấy địa cầu của anh..."
Ánh mắt của cô ta cực kỳ dịu dàng, bình tĩnh. Cô ta nhìn Mạnh Hi Tông, nhưng hình như thông qua anh, nhìn thấy thế giới vài ngàn năm trước.
Khi mà cô ta nói ra ý nghĩ đơn thuần cố chấp như thế, cũng đủ để khiến cho bất cứ kẻ nào nghe đư