
ị huấn luyện, nhưng phải chạy công văn khắp nơi.
Cận Tiểu Đình mỉm cười, dáng vẻ của anh ta lúc này chẳng khác gì trước kia, miễn là tâm trạng của anh ta tốt, cho dù bắt anh ta chờ một thế kỷ, anh ta cũng sẵn lòng, nhưng nếu như tâm trạng không tốt thì cho dù chỉ phải chờ một giây, chắc chắn sẽ trở mặt rời đi.
"Em có vội về không? Chúng ta đi đâu ngồi một chút nhé?" Lâm Tử Khâm nhìn ra sự do dự của cô, anh nhanh chóng nói tiếp, "sẽ không mất nhiều thời gian của em, chỉ cần mười phút là tốt rồi."
"Vậy anh chờ em một chút." Cô đưa tay vào giỏ lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, đợi đối phương bắt máy.
"Em muốn gọi cho ai?"
"Gọi cho Quý Minh, nói em với anh gặp nhau." Lúc này đầu bên kia đã kết nối được, cô đưa tay tỏ vẻ xin lỗi với Lâm Tử Khâm , sau đó bắt đầu chuyên tâm nói chuyện điện thoại.
Lâm Tử Khâm nhìn cô trò chuyện, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc, anh hơi ngây người .
Anh chưa từng thấy cô cười như vậy, một lần cũng không, anh thật sự rất ghen tỵ với Quan Quý Minh, có thể làm cho cô biểu hiện như thế , chẳng qua sau đó ngẫm lại thì đây là lỗi của anh, không trách người khác được.
Lúc trước khi đang quen nhau thì anh và cha cô quan hệ không tốt, cho dù Cận Tiểu Đình cố gắng muốn cải thiện, cũng không thành công, nguyên nhân là anh không muốn phối hợp; tương tự, anh cũng từng đưa Tiểu Đình đến giới thiệu cho cha mẹ mình biết, bởi vì cha cô vốn là lính xuất ngũ, cha mẹ anh ghét nhất là quân nhân, cho dù giới thiệu làm quen rồi, cha mẹ cũng sẽ từ chối qua lại với Cận Tiểu Đình, nếu khi đó anh có thể dũng cảm một chút, kiên trì một chút, tất cả sẽ không như bây giờ.
Lúc này Cận Tiểu Đình vui vẻ thét chói tai khiến Lâm Tử Khâm lấy lại tinh thần, anh thấy cô giống như một đứa trẻ vậy, đây cũng là một mặt khác của cô mà anh chưa bao giờ gặp qua.
"Thật vậy sao? Tối nay muốn đi ăn lẩu à?" Cận Tiểu Đình vui vẻ thét chói tai với di động: "Em sẽ nhanh chóng về nhà ngay, dạ, bye bye!" Ngay trước khi kết thúc cuộc gọi, cô lại nhớ đến gì đó, vội kêu to: "Đợi chút, em còn muốn ăn bánh kem, loại bánh kem của cửa hàng lần trước ấy!" Sau khi Quan Quý Minh đồng ý, cô mới vui vẻ cúp máy.
Lâm Tử Khâm lại tươi cười, nhưng nụ cười lại cất giấu sự chua xót, "Có thể đi rồi chứ?"
"Nhưng chỉ có thể ngồi mười phút, bởi vì Quý Minh đang trên đường về nhà rồi." Trước đây anh nói gì, Cận Tiểu Đình đều nghe theo, sẽ không từ chối anh, lần này anh nếm phải cảm giác bị từ chối, thực sự không dễ chịu.
"Có thể chứ?" Tiểu Đình nghiêng đầu, hỏi ý anh.
"Ừ." Cho dù chỉ mười phút cũng tốt, anh phải nắm bắt khoảng thời gian ngắn ngủi này, anh đặc biệt chọn quán cà phê hai người từng đến, cũng chủ động giúp cô gọi cà phê, còn cho thêm hai thìa đường cát.
Cận Tiểu Đình nhìn ly cà phê như có điều suy nghĩ, cười lãnh đạm.
"Em biết không? Anh dự định trở thành một quân nhân chuyên nghiệp, em thấy sao ? "
Cận Tiểu Đình âm thầm thở dài, quả nhiên anh ta vẫn như trước đây, bất kỳ việc gì cũng chỉ nghĩ đến bản thân mình, không nghĩ tới kỳ vọng của cha mẹ đối với anh ta, "Anh có cần cân nhắc một chút hay không, quân nhân phải luyện tập, rất vất vả, anh cũng chưa từng đứng dưới cái nắng gay gắt trong thời gian dài, anh sẽ bị cảm nắng ."
"Em đang quan tâm anh sao?" Lâm Tử Khâm hỏi với giọng điệu vui đùa, khiến người ta không hiểu được trong lời nói của hắn có mấy phần nghiêm túc.
"Em đang nói sự thật với anh!"
"Em chưa từng làm lính, em làm sao biết được." Anh cười phản bác.
"Em đương nhiên biết!" Cô vô cùng nhiệt tình khuyên anh bỏ đi suy nghĩ không thực tế này, "Quý Minh chính là một quân nhân, em từng hỏi anh ấy chuyện có liên quan đến quân nhân, anh ấy nói cho em biết, nếu chỉ là nghĩa vụ quân sự, thì rất nhẹ nhàng, một năm rưỡi là xong, ngoại trừ những người dựa vào quan hệ, thì chỉ còn một loại, đó là liên tục bị huấn luyện, sẽ khiến cho đầy mình thương tích, làm không tốt còn có thể nhập viện, chứ không đơn giản như anh tưởng đâu..."
"Tiểu Đình." Lâm Tử Khâm nhẹ nhàng cắt ngang lời cô, nhìn cô nghiêm túc nhắc đến Quan Quý Minh như vậy, trong lòng anh thực sự không dễ chịu, nhưng anh vẫn trưng ra bộ dạng tươi cười, "Em cho là anh không thể nào trở thành quân nhân chuyên nghiệp sao?"
Cô vẫn muốn khuyên anh ta từ bỏ, nhưng cô đột nhiên nghĩ đến Lâm Tử Khâm muốn thành quân nhân chuyên nghiệp cũng không phải là việc khó, liền ngưng không nói nữa, với quan hệ của cha mẹ anh, có lẽ anh sẽ được bố trí đến một chức vị thoải mái, thật sự không cần cô bận tâm.
Thấy vẻ mặt khó xử của cô, anh lúc này mới hiểu cô lo lắng cho anh đến vậy, liền cười khẽ. "Đừng bận tâm, anh chỉ đùa thôi, anh sẽ không trở thành quân nhân chuyên nghiệp, đời sống trong quân đội rất nhạt nhẽo vô vị, không hợp với anh, em quên là anh thích cuộc sống náo nhiệt sao?" lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng rằng cách nói của cô làm tổn thương lòng tự trọng của anh chứ.
"Em đã quen với cuộc sống đại học rồi chứ?"
"Lớp chúng ta cũng có vài người thi đậu trường này, nhưng đều học khác khoa." Có thể gặp được người quen ở trong môi trường mới, đúng là m