Kiều Thê Tùy Hứng Của Hoàng Đế

Kiều Thê Tùy Hứng Của Hoàng Đế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322663

Bình chọn: 8.00/10/266 lượt.

kéo lui ra phía sau vài bước, cánh

tay cũng bị túm thật đau, cô đành phải tức giận mà liều mình đá động

khuỷu tay, ý đồ giãy khỏi hành động vô lễ này.

Người bên cạnh cũng bắt đầu chú ý, ngừng trò chuyện, ào ào nhìn về

phía Giang Minh Nhân cùng vị tiên sinh mặt đỏ tai hồng này, trên mặt có

một chút ngượng ngùng.

Đứng cách đó không xa, Triển Hoàng Tu đang cùng người kia hàn huyên

cũng theo ánh mắt mọi người nhìn qua, gương mặt không chút biểu cảm lập

tức trầm xuống vài phần.

“Tổng tài, cái kia……” Tiền Hòa Bách rốt cục ở trong biển người mênh

mông cũng tìm được thủ trưởng, khẩn trương hề hề đè thấp âm lượng. “Phu

nhân cô ấy……”

“Tôi biết.” Triển Hoàng Tu thanh âm lạnh như băng. “A!” Tiền Hòa

Bách hậu tri hậu giác phát hiện đoàn hỗn loạn kia, sợ tới mức mồ hôi

lạnh ứa ra.

Triển Hoàng Tu tay cầm chén rượu, chuyển động đôi chân dài, tao nhã hướng tiêu điểm hội trường đi tới.

“Tiên sinh, tôi thực sự không phải nhân viên phục vụ, mời anh buông tôi ra!”

“Mặc thành như vậy còn nói chính mình không phải nhân viên phục vụ,

kia bằng không cô làm gì mặc thành như vậy? Cô cho là tiệc từ thiện là

vũ hội hóa trang sao? Cười chết người !”

Người này cũng quá phiền đi thôi? Giang Minh Nhân quả thực mau tức chết.

“Đủ rồi, tranh cãi trước mặt mọi người như vậy không khỏi quá khó

coi.” Một đạo thanh âm lạnh như băng chen vào tiếng tranh cãi của hai

người, lập tức lại thu hút càng nhiều ánh mắt.

Giang Minh Nhân sửng sốt, vui sướng quay đầu, quả nhiên thấy khuôn mặt tuấn mĩ của Triển Hoàng Tu.

“Hoàng……”

“Cô ấy không phải nhân viên phục vụ ở đây, chính là đi nhầm nơi

thôi, Hoàng tổng không nên khó xử vị tiểu thư này.” Triển Hoàng Tu không nhìn Giang Minh Nhân, nói chuyện với vị tiên sinh kia.

Giang Minh Nhân lập tức ngây người, đáy lòng trở nên lạnh lẽo.

“Nga, là Triển tổng tài.” Hoàng tổng bị nhắc nhở, tự biết thất lễ, nhanh chóng nới lỏng tay,

nét mặt già nua có vài vệt đỏ cùng Triển Hoàng Tu gật đầu chào hỏi. “Xem ra thật là tôi nghĩ sai rồi, thật có lỗi.”

“Còn thất thần làm cái gì? Nhanh chút rời khỏi đây.” Triển Hoàng Tu

rốt cục đem tầm mắt chuyển hướng Giang Minh Nhân, mặt vẫn như cũ không

chút biểu cảm, thanh âm cũng lạnh như băng.

“Anh…… bảo em đi?” Giang Minh Nhân khó có thể tin trừng lớn hai mắt.

“Em đi nhầm chỗ, nơi này không phải chỗ em nên đến.” Triển Hoàng Tu lãnh đạm nói.

Giờ khắc này, bất an cùng sợ hãi lúc trước tất cả đều đã được chứng

thực, Giang Minh Nhân cảm thấy máu toàn thân đều kết băng, cái gì cũng

nhìn không thấy, không nghe thấy.

Đây là cái thái độ gì……

Một lòng ước gì cô nhanh chóng biến mất, giống như cô tồn tại sẽ hại anh mất mặt, cô rõ ràng là một sự sỉ nhục!

Nga, phải không? Anh thật đối đãi thê tử của mình như vậy sao……

Không đúng, phải nói là vợ trước mới đúng. Đã xem thường cô, lúc trước

vì sao muốn kết hôn cùng cô? Nếu cảm thấy sự tồn tại của cô sẽ mang đến

cho anh rất nhiều quấy nhiễu cùng sỉ nhục, kia vì sao phải lựa chọn cô?

Cô không hiểu, thực sự không hiểu thái độ của anh……

Có lẽ, cô cũng không cần phải hiểu…… Bởi vì, anh đã không cần cô.

Giang Minh Nhân không biết, Triển Hoàng Tu chính là còn đang nổi

nóng, mà bây giờ cô chạy tới đây chính là phạm vào cấm kỵ của anh – muốn bảo hộ cô không phải chịu ánh mắt khắc nghiệt đàm tiếu của người ngoài — cho nên mới tận lực bày ra tư thái lạnh lùng này.

Cô một lòng chỉ cảm thấy ủy khuất vô cùng, cảm thấy nhục nhã vì tận

lực bị coi thường, hơn nữa còn cảm giác khổ sở cùng bất an lúc trước rốt cục dập tắt một tia kỳ vọng cuối cùng của cô.

“Triển Hoàng Tu, em với anh thực sự triệt để xong rồi!”

Giang Minh Nhân cầm lấy túi da luôn niết chặt trong tay, hướng thân

ảnh cao lớn mặc tây trang anh tuấn ném qua, nhân lúc Triển Hoàng Tu nhíu mày nhặt lên liền chạy đi.

Xong rồi…… Hết thảy đều xong rồi……

Nam nhân cô để ý nhất không cần cô, bởi vì cô làm anh cảm thấy hổ

thẹn, bởi vì anh cho tới bây giờ cũng không dự tính để mọi người biết cô là thê tử của anh.

Cô cùng anh, thật sự xong rồi! Tiểu ngu ngốc Giang Minh Nhân kia mất tích rồi!

Lục tung cả Đài Bắc cũng không thấy người, Mạnh Mộng cùng La Hiểu Uy thay phiên nhau tìm người, đến một loạt nơi Giang Minh Nhân có thể đến, lại ngay cả cái bóng đều tìm không thấy.

Hết cách, các cô đành phải gọi điện thoại về nhà mẹ đẻ của Giang Minh Nhân ở Đài Nam.

“Không có…… Thực sự không có, Nhân Nhân không có về nhà, cũng không

có gọi điện thoại cho chúng ta, dì cùng ba nó cũng thực phiền não, cả

ngày ngồi nhà chờ điện thoại.”

Giang mẫu một bên nghe điện thoại, một bên nhìn nữ nhi tránh ở cạnh cửa đang điên cuồng ra dấu, trên mặt rõ ràng là chột dạ.

Giang Minh Nhân chắp lại hai tay, đem Giang mẫu giống như bồ tát

sống không ngừng bái a bái, còn tề mi lộng nhãn (nháy mắt ra hiệu) khẩn

cầu Giang mẫu ngàn vạn lần không thể tiết lộ hành tung của cô.

“Hảo, dì đã biết…… Nếu con bé có liên lạc, dì sẽ báo cho các cháu

trước tiên. Ngượng ngùng, Nhân Nhân đứa nhỏ này luôn phiền toái các

cháu, hại các cháu lo lắng…… Hảo, dì sẽ giữ liên lạc, gặp lại sau.”

Điện thoại vừ


Snack's 1967