
ngọt của
cô làm cho tâm tình anh đặc biệt sung sướng, là bản năng nguyên thủy
của anh, là chúa tể duy nhất của cô, tồn tại giống như thiên thần.
Cô là người yêu bé nhỏ mà anh luôn che chở,
luôn giấu ở trong hào trạch hoa mỹ ( nghĩa là khu nhà cao cấp hoa lệ a~
), không muốn làm cho người ngoài có cơ hội nhìn thấy.
Anh cứ như vậy yêu cô, sinh mệnh có cô mới là hoàn mỹ chân chính , cho dù có vô số người cho rằng bọn họ không xứng đôi, nhưng,
trong mắt anh, cô là người duy nhất anh chân thành yêu thương, ai cũng
không thể thay thế được.
Tựa như tác phẩm nghệ thuật cao quý không thể bị sao chép, cô là vật báu hiếm cô, bị anh độc chiếm.
“Hoàng…… Em sợ……” Cô rất sợ thời khắc mình mất đi khống chế này , mỗi dây thần kinh đều bị anh thao túng, buộc chặt.
“Đừng sợ, anh sẽ yêu em thật tốt.” Chiêu bài dụ dỗ của anh luôn rập theo một khuôn, nhưng mỗi lần đều dễ dàng hiệu quả, dễ dàng đem cô dỗ ngọt.
Đã không phải lần đầu tiên, nhưng mỗi khi đến
thời điểm yêu nhau này, cô vẫn rất thẹn thùng giống như cô gái chưa trải sự đời, ngượng ngùng non nớt đáp lại, ngược lại lại càng khơi mào dục
vọng chiếm giữ của đàn ông.
Anh tăng thêm tốc độ xoa nắn, khoái cảm cao trào đánh úp lại, cô cắn cắn ngón cái, nhịn tiếng rên rỉ trên môi xuống .
Cao trào nháy mắt đột kích, cô điềm đạm đáng yêu nức nở, “Hoàng, đủ……” Hơn nữa cô chịu không nổi.
“Anh biết.” Anh khàn khàn hưởng ứng, cởi bỏ
quần của mình, sau đó đè lên trên thân mình mềm mại đang đắm chìm trong cơn sóng tình của cô.
Cô mở con ngươi ướt át, thưởng thức nhìn thân
mình anh , đường nét rắn chắc nhưng không có một tia sẹo lồi trên da, bả vai rộng rãi tin cậy , thắt lưng đến eo mông đầy đặn, cùng với……
Vật nam tính làm cho người ta thẹn thùng.
Cô rất thích vụng trộm nhìn anh như vậy, lại
hoàn toàn không biết ánh mắt thẹn thùng cùng khát vọng dò xét của cô,
giống như con sơn dương nhỏ vô tội, khiến anh rất muốn một ngụm nuốt cô vào bụng.
Triển Hoàng Tu cúi người, khát vọng của anh so với cô cũng không kém, thậm chí càng thêm mãnh liệt.
Một cương một nhu, hai thân thể không hề có khe hở quấn quýt, mềm mại của cô không ngờ vừa vặn với dương cương của anh
như thế, khiến anh lâm vào trầm mê, phảng phất vĩnh viễn muốn cô không
đủ.
Anh không hề tiết chế yêu cô, giống như mê muội, tựa như hóa thân chỉ còn lại bản năng của dã thú, hung hăng muốn cô.
Không ai biết, hình tượng bên ngoài của người
đàn ông này luôn lãnh khốc giống như băng, đối mặt vô số địch thủ trên
thương trường, bị ví như máy kiếm tiền không cảm xúc, nhưng khi ở trên
giường cũng là lửa nóng như thế, nhiệt tình đủ để thiêu đốt hết thảy cả
tòa băng sơn.
Cô yếu ớt bất lực, nơi bí mật tăm tối ngọt
ngào ấy buộc chặt bao trọn lấy anh, triệt để cướp đi chút lý trí còn sót lại của anh.
Ngọn lửa nóng bỏng tiến vào rồi lại tiến ra,
trêu chọc càng nhiều mật ngọt, phảng phất giống như độc dược khiến anh
mê muội , hương thơm ngọt ngào kích thích, làm cho anh không kìm hãm
được tốc độ, cũng không dừng lại được, chỉ có thể điên cuồng lạc vào
bên trong u động ấm áp cực chặt.
“Hoàng…… Em thực ngoan…… Thực ngoan……” Cho nên
nhất định phải mang cô đi Châu Âu nga! Ngàn vạn không thể bỏ cô lại một
mình không thể vụng trộm rời đi.
“Hư…… Anh biết.” thanh âm thô ách liếm láp của anh vang lên bên tai cô.
Cao trào đánh lại , đưa bọn họ nhập sâu dưới
đáy biển tình dục, tế bào khắp cả người giống như là một lần lại lần bị khoái lạc đánh tới……
Giang Minh Nhân trượt một cái xoay người tỉnh lại.
Cô mờ mịt ngồi dậy, lập tức toàn thân cảm thấy vô lực đổ xuống giường, thân mình mềm mại cùng tất cả tứ chi đều đau muốn chết ──
Nhớ lại một màn hoan ái tối hôm qua, quả thật sắp lấy mất cái mạng nhỏ của cô.
Tối hôm qua anh ra sức, phảng phất muốn đem dùng hết khí lực trên người cô , mới bằng lòng bỏ qua.
Nhưng như vậy sẽ không ảnh hưởng công tác của anh sao? Có thể ngồi trên máy bay bị hạ đường huyết hay không?
Có nên bảo người giúp việc nấu cho anh một nồi canh gà, giúp anh bồi bổ thật tốt…… Đợi chút, cô ngủ bao lâu?
Giang Minh Nhân dừngđộng tác vân vê mắt lại , ý tưởng trong đầu đột nhiên dừng lại, cô ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa
sổ lớn, ánh mặt trời sáng ngời, năm giây sau cô lập tức phát ra tiếng
thét chói tai hơn nữa còn hoả tốc nhảy xuống giường.
“Triển Hoàng Tu em muốn giết anh!”
Cố nén cảm giác không khoẻ đau nhức toàn thân,
Giang Minh Nhân tùy tiện mặc quần áo trên giường lại, lại kéo hành lý
giấu ở trong tủ quần áo ra, muốn dùng tốc độ nhanh nhất đuổi tới sân
bay.
Cô liếc liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ cổ trên
tường một cái, lúc này đã là 12 giờ trưa, chuyến bay cất cánh lúc bảy
giờ rưỡi, giờ này người kia sớm ở trên chuyến bay bay đi châu Âu…… Vừa
nghĩ đến nơi này, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ lập tức suy sụp, than khóc giống như một đóa hoa nhỏ bị rơi rụng tơi tả.
Trên bàn tròn nhỏ chén trà lài đã muốn lạnh,
còn có rất nhiều bánh mật ong đường, cùng với một tờ giấy Triển Hoàng Tu tự tay viết lưu lại cho cô .
Trên tờ giấy thế nhưng ngay cả một câu xin lỗi
cũng không có! Chỉ có vài câu ngắn