
đã hạ đo ván Tần Quang.
Ngụy Lương căn bản không thấy rõ là chuyện gì xảy ra, chỉ biết là
huynh đệ hắn giống như con diều đứt dây, văng ra thật xa rồi rơi xuống,
dọa hắn đứng tim.
“Ngươi?” Ngụy Lương nhìn mỹ nhân như hoa như ngọc kia, lại nhìn Tần
Quang đang nằm rên la, thử tìm một điểm gì đó có thể giải thích hợp lý.
“Chơi vui sao?”
Câu hỏi vang lên, hơn nữa âm thanh rất nhỏ lại có chút mơ hồ, có vẻ
không rõ ràng làm hại Ngụy Lương hết nhìn trái lại sang phải, chẳng lẽ
giữa ban ngày ban mặt lại gặp quỷ?
Vội vàng bước tới nâng Tần Quang dậy, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của
mỹ nhân mới phát hiện câu hỏi này xuất phát từ thần sắc đờ đẫn của nàng.
Lúc này lại một lần nữa đánh giá……
Ngụy Lương nhận thấy đại cô nương này đẹp thì có đẹp, nhưng sắc mặt
có gì đó tức giận, đôi mắt tràn đầy óan hận, hơn nữa vừa nhìn đều cảm
thấy có chút kỳ lạ. Này..này..này.
Đòi mạng? Sẽ không phải là giữa ban ngày mà gặp quỷ chứ?
“Khi dễ nữ tử lạc đường là chuyện vui vẻ lắm sao?”, mỹ nhân mở miệng khinh bỉ hỏi, khuô mặt lạnh lùng mang theo sự tàn khốc.
“Cách Lão Tử, ngươi dám đánh ta?” Tần Quang giận dữ công tâm, cũng
không suy nghĩ nhiều như Ngụy Lương, xác định chính cô nương này ra tay, lúc này lại nói những lời khiêu khích, hắn liền xông về phía trước đánh tới.
Nữ tử liền thối lui hai bước, lúc này Ngụy Lương cũng đồng thời cảnh báo.
“A, a, a…… Quang……” còn chưa nói xong thì đã thấy Tần Quang bị đán bay ra…
Nhưng lần này Ngụy Lương có thể thấy thân thủ của nàng lưu lóat,
nhanh nhẹn, tay trái vung lên đã hóa giải một quyền của Tần Quang, tiếp
theo tay phải lại ra quyền như hoa trôi nước chảy mà đánh cho Tần Quang
trọng thương, làm cho hắn cả người bay ra rồi nằm bẹp xuống đường.
Là võ công, nữ nhân này có võ công.
Nhóm người bán hàng quanh đó thấy chuyện không hay liền sợ tới mức bỏ chạy hết, Ngụy Lương cũng hiểu được, xác định nữ nhân trước mắt là
người chứ không phải quỷ, điều này làm cho hắn càng lo lắng nhiều hơn.
“Hỗn đản, ngươi còn khôg lên?”, Tần Quang ôm bụng, hướng về phía Ngụy Lương đang sững sờ rống to.
Trong hai người, Ngụy Lương luôn là kẻ có đầu óc hơn, nếu biết đối
phương có võ công, hắn cũng sẽ không ngốc đến mức tay không xông lên,
may mà bên cạnh đang có xây dựng, có thê lợi dụng vật liệu làm vũ khí,
lập tức không nói hai lời, cầm lấy hai khúc gỗ, rồi hùng hùng hổ hổ xông tới.
Đây chính là chuyện không thể không liều mình.
Đạo lý đơn giản, mấy người bán hàng rong mặc dù giải tán nhưng vẫn nán lại ở góc xa để hóng chuyện.
Hôm nay nếu bọn họ bị nữ nhân này đánh bại thì làm sao có thể ở Nam
Hóa thành tiếp tục quậy phá? Sự tình liên quan đến mặt mũi bọn họ, liền
bất chấp chuyện có đánh nữ nhân hay không, đánh bại nàng trước rồi nói
sau, nói sau…
Ngụy Lương vung hai khúc cây lên, hung hăng xông tới, còn chưa hiểu tại sao thì hai khúc cây đã chuyển sang nằm trên tay nàng.
Hắn sợ hãi, nhưng còn chưa có thời gian để phản ứng thì khúc cây trên tay nữ sát tinh kia vung lên, tựa như lão nương đang giáo huấn đứa nhỏ, từng phát, từng phát đánh xuống người hắn…
“dám khi dễ nữ nhân, dạy cho ngươi bài học, nữ nhân không phải muốn khi dễ là khi dễ”
Ngụy Lương đau đến kêu cha gọi mẹ, chỉ có thể cầu xin ” nữ hiệp tha mạng, tha mạng a!”
Tần Quang ở bên cạnh chịu đựng đau đớn cũng linh quang chợt lóe, nhìn thấy gánh củi ở bên cạnh liền xem như bùa cứu mạng, không chút nghĩ
ngợi dùng hết khí lực ra sức ném về phía nữ sát tinh đang đánh Ngụy
Lương.
Dây thừng bó củi giữa không trung chợt đứt, làm cho cây củi đều rơi
xuống người nàng, chỉ thấy thân hình yểu điệu kia như bươm bướm đang
múa, thân hình loang lóang bay lên, thóang chốc đã tiếp đỡ được hết các
cành củi kia.
Danh hào là du côn nhất Nam Hóa thành cũng không phải là giả, Tần
Quang cùng Ngụy Lương giỏi nhất là đánh lộn, tiếp theo cây củi là đồ ăn, là trái cây, là những gì mà mấy người bán hàng rong không kịp mang theo đều bị bọn chúng sử dụng làm vũ khí ném về phía nàng, ngay cả mấy cái
lồn nhốt gà cũng không bỏ qua.
Nhất thời nào là đồ ăn, củ cải, đào, lê, táo cùng gà bay tán lọan khắp nơi làm thành một trận hỗn độn.
Một con dao giết heo còn dính máu, xen lẫn với các thứ kia phá không bay tới…
*****
Huyên náo qua đi, bốn phía lại trở nên yên tĩnh, hiu quạnh.
Đặc biệt ở chỗ mới trước đây còn náo lọan, ồn ào giờ chỉ còn lại âm
thanh rên rỉ vì đau càng làm cho không khí thêm xơ xác, tiêu điều.
Đối với Tần Quang cùng Ngụy Lương mà nói, xưa nay lộng hành ở Nam Hóa thành đã quen, trận này dùng đến dao giết heo cùng với dao cắt dưa hấu
giờ chỉ có thể dùng từ xơ xác, tiêu điều để hình dung.
Thật nguy hiểm nhưng thật ra mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Gà đang bay trên không trung còn chưa rơi xuống đất…
Giống như tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân có một kết cục hòan mỹ, một
trận gió thổ đến, đem gà cùng các thứ thổi bay qua một bên, cùng lúc
hiện ra một nam nhân như trích tiên từ trên trời giáng xuống.
Mấy người trốn đằng xa nhìn xem đều ngây người, đặc biệt là các đại thẩm, cô nương…người thì ôm tâm, kẻ thì che miệng.