
ấy.”
Cô đưa bà Mạc vào phòng trong, cũng lớn tiếng gọi người bên trong, “Mạc Hạo
Cấp, mẹ anh đến rồi.”
Bà Mạc hơi tò mò nhìn cô gái trước mắt, bà thấy cô gái này với cô gái quen với
con trai bà lần trước có gì đó giống nhau.
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” Mạc Hạo Cấp có chút kinh ngạc, việc mẹ xuất hiện là
ngoài dự liệu của anh.
Bàng Tử Lê mang bàn gỗ nhỏ ra, đặt xuống; lại vào bếp rót hai ly nước, đặt trên
bàn, “Bà chủ, mời bà uống trà.” Sau đó kéo ngăn tủ, lấy nệm êm chuyên dụng cho
khách quý, “Mời ngồi.”
“Cám ơn.”Bà Mạc cảm thấy rất mới lạ, ngồi xổm trên nệm.
“Tôi còn có việc, tôi ra ngoài trước.” Cô còn phải tiếp tục mang đồ ra ngoài.
“Hạo Cấp, sao con có thể để cô ấy làm hết mọi việc được?” Bà Mạc nhìn con trai
đang ngồi yên, đáy mắt có chút trách cứ.
“Bây giờ cô ấy đang làm công.” Anh cười nói.
“Đừng khi dễ người ta như vậy.” Bà Mạc khuyên nhủ.
“Đừng lo lắng nhiều như vậy, con sẽ đi giúp.” Nhìn cô gái này loay hoay đỏ bừng
cả mặt, thật đúng là liều mạng.
Vẻ mặt bà Mạc hiếu kỳ nghiên cứu cái bàn nhỏ trước mặt, rất dễ thương cũng rất
tiện dụng nha.
“Quản gia nói với mẹ con ở đây?”
“Khi con gọi điện về thì chúng ta cũng ở bên cạnh.” Bà Mạc cầm lấy cái ly có
khắc hoa văn, cẩn thận quan sát, thấy đó là quà tặng khi mua hàng, còn rất xinh
xắn, bà buông cái ly xuống, “Cũng không kịp nói một lời, con đã vội vàng bỏ đi,
hoàn toàn bỏ quên mẹ.” Có chút giận dỗi.
“Con vốn muốn để dàn xếp cho tốt, rồi sẽ nói cho mẹ biết.”
Bà Mạc cầm lấy cái ly của con trai, nhìn chăm chú, cũng là ly quà tặng, “Cha
của con cố chấp, phận làm con nên thông cảm cho cha, chìu ý ông ấy một chút!”
Giọng điệu của bà thay đổi, “Nhưng mà con ra ngoài sống cũng tốt, để xem có thể
thay đổi tính tình lão già kia không.”
“Mẹ đồng ý rồi?” Anh tưởng rằng bà muốn anh về nhà.
“Đương nhiên đồng ý.” Còn hơn mỗi ngày ở nhà thấy lão già đó tính khí thất
thường, hù dọa người quét dọn, “Nhưng con muốn dọn đi đâu?” Ánh mắt bà Mạc lại
bị ống đựng bút trước tivi thu hút, bà đưa tay với lấy, phát hiện nó được làm
bằng ống hút.
“Con có mua nhà.” Anh dự định ít lâu nữa sẽ dọn qua.
“Con biết làm như thế nào là tốt rồi.” Bà Mạc nhìn con trai, đối với những việc
anh làm từ trước tới giờ bà luôn yên tâm. “Hôm nay con muốn ngủ ở đâu? Gấp như
vậy, hay là đến khách sạn thuê phòng nghỉ tạm.”
“Ở đây rất thoải mái.” Anh khẽ mỉm cười.
“Đây là chỗ ở của cô gái vừa rồi hả?” Bà Mạc để lại ống đựng bút, cảm thấy cô
gái này rất khéo tay.
“Đúng vậy, bên đây còn phòng trống, tạm thời con sẽ ở đây.”
“Cô gái trẻ tuổi ở chung với một người đàn ông, như vậy cũng được sao? Cô ấy
không thấy phiền phức sao?” Bà Mạc nhướng đôi mày nhỏ nhắn.
“Mẹ có thể trực tiếp hỏi cô ấy, chờ con gọi.” Anh đứng lên, đi ra cửa phòng
khách, “Bàng Tử Lê, lại đây một chút.”
“Chuyện gì?” Bàng Tử Lê buông cái thùng, ra ngoài, trên trán cô đầy mồ hôi, tay
quạt liên tục.
“Mẹ của tôi có việc muốn hỏi cô.” Anh khoanh tay trước ngực, ung dung nhìn cô.
“Bà chủ, có chuyện gì sao?” Giọng điệu Bàng Tử Lê cung kính, thái độ đứng đắn.
“Cô bé tuổi còn trẻ lại ở cũng một chỗ với con trai tôi, có thể hay không...”
Bà Mạc nói không rõ ràng, chuyện này làm sao bà có thể mở miệng hỏi thẳng được?
“Có thể hay không...” Bàng Tử Lê nhìn thấy bà Mạc ái ngại, ồ một tiếng, hiểu rõ
vấn đề của bà, vô cùng đứng đắn nói: “Bà chủ, xin bà yên tâm, tôi sẽ không có
gì với cậu chủ đâu.” Cô nghiêm chỉnh giải thích.
“Vậy nó ở đây, sẽ không làm phiền đến cuộc sống của cô chứ?”
“Bà chủ không cần phải khách sáo như vậy, hoàn toàn không ảnh hưởng gì cả! Bà
cứ việc yên tâm, tôi nhất định sẽ hết lòng hết sức chăm sóc cậu chủ.” Đã đến
nước này rồi, kế hoạch đãi vàng của cô nhất định không cho phép bất cứ ai cản
trở.
“Vậy phiền cô rồi.” Cô gái này thật đúng là nhiệt tình. “Cô có muốn uống chén
nước, nghỉ ngơi một chút không?”
“Tôi tự làm là được rồi.” Bàng Tử Lê đi vào bếp uống nước, thở dốc, cô không
nghĩ rằng bà chủ lại thân thiện như vậy, hoàn toàn không giống với ông lão kia.
“Cô ấy thích con sao?” Bà Mạc rất tự tin với điều kiện của con trai mình, bà
nghĩ thầm, không phải là cô gái này thích con trai bà, nên mới lấy lòng bà như
vậy chứ?
“Không phải đâu.” Cô thích là tiền của anh kìa.
“Đáng tiếc con lại chia tay với Tiểu Như.” Bà Mạc hơi tiếc nuối nói, lúc con
trai cho bà biết, bà cảm thấy có chút mất mát.
“Mẹ thích cô ấy sao?” Anh thử thăm dò hỏi.
“Nói chuyện với cô ấy rất vui.” Tiểu Như nói chuyện dịu dàng thân thiết, rất
kiên nhẫn nói chuyện với bà, khiến bà rất vui vẻ.
“Nếu như mẹ thích, con sẽ tìm người nói chuyện với mẹ.” Anh thật lòng nói.
“Cũng phải là người con thích mới được.” Chọn dâu quan trọng là vừa ý con trai,
“Được rồi, mẹ phải về đây.”
“Hay là mẹ ngồi chơi thêm chút nữa?” Anh nhận ra mẹ mình cảm thấy ở đây rất mới
lạ, rất tò mò, cũng muốn ngồi lại nói chuyện.
“Không được, con mau đi giúp đỡ cô ấy đi; đúng rồi, hành lý của con chút nữa sẽ
có người đưa đến, nhớ thỉnh thoảng phải về thăm nhà.” Bà đứng dậy, đi đến cửa
phòng khách, “Cô gái, tôi phải về rồi.”