Kim Chủ Định Đoạt

Kim Chủ Định Đoạt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322720

Bình chọn: 10.00/10/272 lượt.


“A ~~” Bàng Tử Lê vội vàng lau tay, “Phải đi sao?”

“Hạo Cấp phải làm phiền cô vậy.” Bà Mạc nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của cô.

“Không cần khách sáo như vậy, xin bà yên tâm, tôi nhất định sẽ nuôi dưỡng con

bà trắng trẻo mập mạp.” Bàng Tử Lê vỗ ngực cam đoan.

“Vậy là tốt rồi.” Bà Mạc đi tới cửa, nhìn thấy tủ giày khâu từ nệm bông, vật kì

lạ ở đây thật đúng là nhiều.

“Đây là người khác không cần, tôi lấy về làm thành tủ giày.” Cô giải thích.

“Rất đặc biệt.” Bà Mạc nhìn một lúc lâu, mới ngượng ngùng nhìn Bàng Tử Lê và

con trai: “Mẹ đi đây, tạm biệt.”

Sau khi bà Mạc đi khỏi, Bàng Tử Lê trở lại trong phòng, tiếp tục công việc quét

dọn vẫn chưa xong.

Mạc Hạo Cấp đến gần Bàng Tử Lê đang quỳ trên mặt đất ra sức lau sàn, nhìn gò má

đỏ hồng của cô, thậm chí anh có chút mất hồn.

“Này, anh đứng ở đây làm cái gì? Giám sát sao?” Cô dùng sức vắt khăn lau.

“Có cần giúp không?”

“Anh muốn giúp tôi?” Cô ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên cảm giác sau lưng anh có

ánh sáng thánh khiết lấp lánh. (giống Quan âm Bồ Tát đó ^^)

“Đúng.”

“Không lấy tiền?” Cô không tin vào vận may của mình, cậu ấm keo kiệt này đồng ý

giúp cô lau dọn?

“Không phải ai cũng giống như cô đâu.” Anh ngồi xổm xuống nựng mặt của cô, uh

~~ cảm giác rất mềm mại, cô nàng này chỉ được cái mặt có vẻ giống con gái nhất.

Quân tử động khẩu không động thủ (người ngay nói chuyện chứ không

động tay chân)
, cô chỉ có thể dùng ánh mắt

cảnh cáo sự vô lễ của anh, “Vậy anh giúp tôi đem cái tủ kia chuyển ra ngoài

đi.” Chọn một công việc mất sức nhất cho anh.

Nhìn anh xắn tay áo lên chuẩn bị làm, cô không dám tin, đến trước mặt anh, nhìn

thẳng gương mặt của anh, muốn tìm ra sơ hở.

“Cô kia, cô đang làm gì thế?” Anh cau mày nhìn cô, có rất ít phụ nữ dám đứng

trước mặt anh thẳng thắng đánh giá anh.

“Đồ keo kiệt.” Cô nghiêm chỉnh nói.

“Trừ hai ngàn.” Cô gái này uống lộn thuốc sao? Ngoài tiền ra thì cái gì cũng

xem không được.

“Tôi nói giỡn thôi, anh đừng có như vậy ~~” Cô gượng cười, nghi ngờ trong lòng

càng lúc càng nhiều, rõ ràng là cùng một người mà... Nhưng sao anh ta lại đột

nhiên tốt như vậy?

Nghi ngờ nhìn vào mắt anh, cô chột dạ từ từ dời mắt chỗ khác, quên đi, anh thay

đổi thế nào không liên quan cô, chỉ cần biết tiền tới tay cô là được rồi, Bàng

Tử Lê gật gù, rất kiên quyết nghĩ như vậy.



“Tôi về rồi.” Bàng Tử Lê

ôm một túi rau lớn, đổi dép lê đi vào nhà.

“Cô đi đâu vậy?” Mạc Hạo Cấp nhìn đồng hồ, hôm nay cô về khá trễ.

“Lúc tan tầm tôi tiện thể đi hái ít rau.” Cô để túi xuống, đi vào phòng bếp lấy

chậu rửa rau ra.

“Tôi không muốn ăn thứ không rõ nguồn gốc.” Anh căm ghét nhìn túi rau kia.

“Anh yên tâm, đây là tự tôi trồng.” Cô chịu đựng bị anh xem thường, nhã nhặn

giải thích.

“Cô còn có thời gian trồng rau?” Anh còn tưởng rằng phạm vi nông vụ của cô cũng

chỉ có đến ban công, bồn hoa, không nghĩ chỉ cần liên quan tới tiền, cô gái này

hình như vô sở bất vi (không

việc gì không làm)
.

“Trước khi đi làm, tôi tới vườn rau chăm sóc.” Trước phòng làm việc của ông chủ

có một mảnh đất bỏ không, cô cảm thấy rất đáng tiếc, sau khi được ông chủ đồng

ý, cô đem một ít rau đến trồng.

“Đâu phải cô không có tiền, đi chợ mua là được rồi.” Tự mình làm khổ mình, thật

không biết hưởng thụ cuộc sống, đúng là đủ ngốc nghếch.

“Anh không hiểu đâu, cảm giác không giống; ăn rau quả chính tay mình trồng, có

cảm giác rất hạnh phúc.” Tiết kiệm là niềm vui tuyệt vời nhất, kẻ lắm tiền

nhiều của như anh chắc sẽ không hiểu được cảm giác ngọt ngào đó đâu.

“Anh tới giúp nhặt rau đi!” Đem chậu đưa cho anh, “Để lại lá là được.” Cô làm

mẫu một lần cho anh xem.

Mạc Hạo Cấp nhìn cô, cô gái này bắt đầu ra lệnh cho anh, anh có nói muốn giúp

đỡ sao?

“Ở đây giao cho anh, tôi đến nhà bếp chuẩn bị một chút.” Cô bước nhanh đến nhà

bếp đun nước sôi, rửa sạch nguyện liệu nấu ăn.

Khi cô trở lại phòng khách, nhìn thấy Mạc Hạo Cấp còn đang nhặt rau, liền ngồi

xuống đối diện với anh, nhanh nhẹn tự mình làm, “Thật là chậm tay chậm chân!”

Còn nói thầm.

Mạc Hạo Cấp nhướng mày, “Bàng Tử Lê, cô vừa nói gì tôi nghe không rõ.”

“Tôi nói lung tung thôi.” Cô vội vàng nhìn kim chủ cười, đáy lòng tự nhủ muốn

hòa khí sinh tài (hòa

thuận sinh tiền tài ^^)
, hiện giờ bốn chữ

này là nguyên tắc làm việc cao nhất của cô.

“Bàng Tử Lê, cô liều sống liều chết kiếm nhiều tiền như vậy là có mục đích gì?”

Anh thấy cô không mua hàng hiệu, cũng không mưu cầu danh lợi, không phải là để

trả một số nợ khổng lồ ở bên ngoài chứ?

“Bây giờ tôi để dành tiền, chờ sau này già rồi, có thể lấy số tiền này để dưỡng

lão.” Cô không muốn khi về già sẽ trở thành gánh nặng cho xã hội, cho nên muốn

tính toán giải quyết trước.

“Vậy tại sao không tìm một gia đình giàu có, nghĩ cách để mình được gả vào đó.”

Anh thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, với cá tính tích cực kiếm tiền đó, cô muốn

theo đuổi đối tượng như thế nào đi nữa, hẳn là cũng không thành vấn đề.

“Anh đang ám chỉ muốn tôi theo đuổi anh sao?” Cô lạ lùng nhìn anh.

“Cô sẽ như vậy sao?” Không hiểu nổi, anh phát hiện mình rấ


Teya Salat