
một cái.
“Hình như không thấy bạn gái của anh?” Cô gái muốn dò hỏi xem cây này đã có chủ
hay chưa.
“Có lẽ sắp tới rồi.” Anh nhàn nhạt nói, liếc sơ cách ăn mặc của cô gái này, chỉ
tiếc anh không có lòng dạ nào nhìn ngắm, từ trước đến giờ anh luôn cảm thấy
chán ngán những hoạt động xã giao này.
Mà người đẹp nói chuyện với anh được vài câu, nhận ra thái độ lạnh nhạt của
anh, không muốn tự làm mất mặt mình, tìm lý do rời khỏi.
Mạc Hạo Cấp nhìn chủ tiệc đã vào trong hội trường, khẽ nhíu mày, cô chủ nhỏ
thiếu tiền kia đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng, chẳng lẽ cô ta không sợ chuyện
bọn họ giả quen nhau sẽ bị lộ sao?
“Cô Quý à, cô đang ở đâu?” Anh gọi điện thoại cho cô, giọng điệu rõ ràng là
không vui.
Lần đầu Bàng Tử Lê nhận được điện thoại của Mạc Hạo Cấp, vội trả lời “Tôi ở bên
ngoài.” Cậu ấm này thật đúng là kỳ quái, lại gọi điện hỏi thăm cô đang ở đâu.
“Tôi đã đến hội trường rồi.” Cô ta lại còn đang ở bên ngoài? Cô ta uống nhầm
thuốc hay sao, Thái Thượng Hoàng (là ông nội á, để vậy hay hơn)cũng sắp đọc diễn văn rồi, cô ta dám không đến?
“Hội trường gì?” Cô cảm thấy khó hiểu, cậu ấm này nói chuyện luôn không đầu
không đuôi.
“Cô không cần phải giả bộ, hôm nay là sinh nhật Thái Thượng Hoàng nhà cô, đừng
nói cô không biết nha.” ‘Thông minh’ quá, phải nói ba lần nghe mới hiểu.
Cô giật mình hốt hoảng, tiêu rồi! Cô không biết có chuyện này ──
“Hạo Cấp ── Sao không đi cùng cô Quý chào hỏi mọi người?” Bà Mạc tươi cười đến
bên cạnh con trai.
“Cô ấy ──”
Tút tút tút... Anh trừng mắt nhìn di động, cô gái này dám ngắt điện thoại của
anh ── Thật sự anh đã quá xem thường lá gan chuột nhắt của cô rồi!
“Sao vậy?” Bà Mạc thấy vẻ mặt con trai trở nên cực kì khó coi.
“Cô Quý sẽ không tới.” Anh nghiêm mặt, lần đầu tiên bị phụ nữ ngắt điện thoại,
trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận.
“Con đang nói gì vậy?” Bà Mạc cười thành tiếng “Mắt của con để ở đâu vậy? Cô
Quý đang đứng cạnh Chủ tịch Quý đó!”
Thời gian này nhờ có cô Quý nói chuyện với bà, khiến cuộc sống của bà không còn
quá nặng nề, chờ chút nữa đến nói chuyện với cô ấy vài câu mới được.
Bên cạnh Chủ tịch Quý? Mạc Hạo Cấp nhìn vào trong hội trường, thấy bên cạnh Chủ
tịch Quý là một cô gái xinh đẹp nho nhã.
“Cô ấy là người mặc chiếc đầm màu vàng nhạt?” Anh nheo mắt, cô gái kia gương
mặt lạ hoắc, anh chắc chắn trước giờ mình chưa từng gặp qua.
“Nếu không thì là ai? Con bận rộn đến không tỉnh táo rồi, ngay cả bạn gái mình
cũng không nhận ra.” Bà Mạc vỗ vai con mình.
“Con đến gặp Yến Như một chút.” Anh vỗ vỗ tay mẹ mình, bước nhanh đến giữa hội
trường.
“Gọi cô ấy tới đây nói chuyện nha!” Bà Mạc cười ha hả nhắc nhở.
“Cô Quý, tôi có việc muốn hỏi cô.” Mạc Hạo Cấp đợi Quý Yến Như còn lại một mình
thì đến chặn trước mặt cô.
“Xin hỏi anh là?” Quý Yến Như vẫn lễ phép mỉm cười hỏi.
“Tôi là Mạc Hạo Cấp.” Anh nhìn chằm chằm vào mặt cô, quan sát thật kĩ phản ứng
của cô.
“Mạc Hạo Cấp?” Cô đọc đi đọc lại vài lần, lúc này mới nhớ người này chính là
một trong những đối tượng xem mắt của cô, hoảng hốt tới mức la lên, xấu hổ nhìn
anh, không biết phải làm sao mở lời.
“Cô gái đi xem mắt với tôi là ai?” Anh nghiến răng hỏi.
“Là sư muội của tôi, anh đừng trách nó, bởi vì tôi đã có người trong lòng,
nhưng lại không thể từ chối sự sắp xếp của cha mẹ, đành nhờ cậy nó.” Cô mềm
mỏng giải thích.
“Tên?”
“Bàng Tử Lê.” Quý Yến Như lo lắng nhìn anh, không phải là anh ta muốn tìm sư
muội của cô trả thù chứ?
“Cô có biết sư muội của cô dùng tên cô, giả mạo lừa bịp khắp nơi không?” Anh
không giận, ngược lại còn cười.
“Thật ra sư muội này rất tốt, chỉ là nó ham kiếm tiền chút thôi.” Quý Yến Như
cố gắng biện hộ dùm sư muội.
“Cho nên cô không hề để ý việc mình bị lợi dụng?” Cô gái này, vẫn còn muốn bao
che cho cô gái lừa đảo kia.
“Chuyện này... Thật ra, nó có xin phép tôi.” Cô ái ngại, cười nói, vốn dĩ cô
cũng cảm thấy không ổn, nhưng sư muội vẫn cố...
Tất cả đều là cá mè một lứa, anh cố nén tức giận, lấy di động ra, ấn phím rất
nhanh. “Bàng Tử Lê phải không?” giọng gắt gỏng hỏi.
“Ặc... Không có người này...” Người bên kia đã biết mọi chuyện bị vạch trần
rồi, vẫn cố che giấu, hi vọng tìm đường sống.
“Tôi đã nói, nếu gạt tôi thì một xu cũng không lấy được!”
“Anh không nói câu này nha, anh chỉ nói không được có ý đồ khác.” Cô gấp gáp
nói.
“Như nhau thôi.” Còn dám tìm đường lắc léo. “Vừa rồi cô còn tắt điện thoại của
tôi?” Anh rất chấp nhất việc này.
“Không phải tôi cố ý đâu, vừa rồi tôi chỉ là hoảng quá.” Hành vi này hoàn toàn
vô thức mà.
“Tóm lại giao dịch (thỏa
thuận, mua bán) giữa chúng ta hủy bỏ,
từ giờ không cần liên lạc, cũng không cần gặp mặt nữa.” Anh ngắt điện thoại,
không để cho cô nói thêm câu gì.
“A ──” Bên kia điện thoại, Bàng Tử Lê kêu lên thảm thiết.
“Tử Lê, sao vậy?” Đồng nghiệp cùng phòng ôm ngực, thiếu chút nữa bị tiếng kêu
của cô hù chết.
“Phiền cậu làm thay tớ một lúc, tớ có việc gấp.” Bàng Tử Lê cởi tạp dề, cầm túi
xách chuẩn bị đi khỏi.
“Cậu có chuyện gì sao?” Đồng nghiệp thấy vẻ mặt cô nghiêm trọng