
giấy bút thì cứ đến một cửa hiệu bất kỳ của Tức Lam Viên mà lấy. Nếu sư tổ
muốn uống rượu thì tỷ đã giao phương pháp cất rượu cho Quách Giải rồi.”
“Biết rồi”, Lộng Triều trợn tròn mắt tỏ ý phiền phức nhưng rồi
lại không nỡ, hỏi: “Mạch Nhi và Tảo Tảo cũng không về nữa sao?”
“Bọn chúng cũng không về được”, A Kiều mỉm cười rồi quay
sang ra lệnh cho Thượng Vô Câu: “Trở về thôi.”
Trần A Kiều vừa đi vừa nghĩ rằng có lẽ để cho bọn họ rời xa
cuộc tranh đấu này là đúng đắn. Họ là người trong võ lâm coi mạng sống như lông
hồng, thì làm sao có thể dính vào cuộc tranh đấu chính trị xảo trá đầy phong ba
bão táp này được chứ.
Nàng đi ngang qua điện Vân La, khi cung Trường Môn đã ở
trong tầm mắt thì bỗng chạm mặt với một cô gái mặc cung trang dẫn mấy thị nữ
theo hầu. Nàng ta mặc một bộ váy hồng nhiều tầng là trang phục đẳng cấp mỹ
nhân, bế một đứa trẻ còn quấn tã lót, đôi mắt phượng hơi xếch vô cùng phong lưu
quyến rũ, không hành lễ mà đứng thẳng người nói, “Thì ra đây là Trần nương
nương.”
Cô gái mắt phượng mày ngài, phong lưu quyến rũ không thể nào
tả xiết vừa lên tiếng chính là mỹ nhân Vương Thấm Hinh của điện Phu Hương.
Trần A Kiều dĩ nhiên biết Vương Thấm Hinh xuất thân là dân nữ
được Lưu Triệt đưa về trong một lần xuất cung đi săn, cũng là phi tử được y sủng
ái nhất thời gian gần đây, sinh hạ hoàng tử thứ ba Lưu Hoành. Nàng cười nhạt,
Vương mỹ nhân này dù sao cũng xuất thân là con nhà nghèo khó nên còn ít được
giáo dục hơn cả Vệ Tử Phu, tính tình ngang ngược càn rỡ, nếu không phải ỷ vào
ân vua ở trong cung Vị Ương thì e là không sống nổi một ngày, nhưng ân sủng của
Hoàng thượng có thể kéo dài bao lâu chứ?
“Vương mỹ nhân tới cung Trường Môn của ta sao? Đã được Thánh
thượng đồng ý chưa?”
Vương Thấm Hinh tái mặt, đánh mắt nhìn Thượng Vô Câu đang đứng
phía sau A Kiều một cái. Từ khi Trần hoàng hậu bị bãi lui về cung Trường Môn
thì cung Vị Ương có quy củ ngầm là phi tần không được đến gần cung Trường Môn.
Cung Trường Môn nằm ở phía bắc cung Vị Ương, cũng được gọi là cung nhưng không
thuộc phạm vi quản lý của cung Vị Ương. Nàng ta ỷ vào việc được Thánh thượng sủng
ái nên không hề kiêng kỵ, định tới xem vị phế hậu bí ẩn của cung Vị Ương thế
nào, nhưng nếu để cho Hoàng thượng biết chắc chắn sẽ không ổn, đành lấy cớ, “Chẳng
qua ta tới thăm điện Vân La thôi, tới Trường Môn làm gì chứ?”
“Thế à”, Trần A Kiều kéo dài giọng, “Vậy Vương mỹ nhân cứ từ
từ xem đi.” Nàng nói xong đi thẳng qua vào cung Trường Môn.
“Chẳng phải Trần nương nương cũng không được Thánh thượng đồng
ý nhưng vẫn một mình xuất cung sao?”, phía sau, mặt mày Vương Thấm Hinh đã trắng
bệch, vịn tay thị nữ cao giọng. Nàng không phải xuất thân từ cung nữ như Lý Chỉ
nên không được chứng kiến phong thái của Trần hoàng hậu năm xưa, thấy nàng
không hề nể mặt phi tần được Hoàng thượng sủng ái thì thẹn quá hóa thành giận.
“Ồ, vậy sao?” Trần A Kiều mỉm cười quay đầu lại, nụ cười chợt
tắt, lạnh lùng, “Nếu ngươi không đến Trường Môn, sao lại biết ta từng xuất
cung?” Vương Thấm Hinh chưa kịp phản ứng thì nàng đã quay đầu đi thẳng.
“Nương nương”, Thượng Vô Câu ở trong cung đã rất nhiều năm
nên không thể không tinh ý, qua ánh mắt chất chứa đầy suy tư của Hoàng thượng mấy
ngày nay thì hiểu được rằng Hoàng thượng vẫn còn rất quyến luyến đối với vị
hoàng hậu cùng lớn lên từ nhỏ nhưng đã bị phế truất nhiều năm này. Đã như vậy
thì lúc này việc lấy lòng y đối với hắn chỉ trăm lợi mà không hề có một mối hại,
nhưng hắn tự nhận sống lâu nhiều kinh nghiệm nhưng vẫn không thể hiểu được tác
phong của vị chủ nhân cung Trường Môn.
“Vương mỹ nhân rất được Thánh thượng sủng ái, nương nương cần
gì phải làm cô ta mất mặt như vậy?”
Trần A Kiều nhìn hắn một hồi rồi mới lên tiếng, “Đa tạ Thượng
công công đã quan tâm, dĩ nhiên ta biết suy nghĩ.”
Bên trong cung Trường Môn, đám người Lục Y đã được tha, quỳ
gối trước cửa cung khóc rưng rưng, thấy Trần A Kiều từ xa đi tới thì không ngừng
cúi đầu bái lạy.
“Các ngươi lạy ta làm cái gì?” Trần A Kiều cảm thấy rất phiền
hà.
“Nương nương vì mấy người nô tài mà đi gặp Hoàng thượng cầu
xin, cả đời nô tài khó quên ân đức này!” Thành Liệt nghẹn ngào nói, đám người
còn lại đều lên tiếng phụ họa.
“Các ngươi quên là do ta lén xuất cung mới làm các ngươi bị
liên lụy rồi sao”, Trần A Kiều dở khóc dở cười.
“Chủ nhân không sai, nhất định là lỗi của nô tỳ”, Mạc Sầu
khóc lạy.
Trần A Kiều bất đắc dĩ phất tay, “Các ngươi đứng lên hết cả
đi.” Nàng biết tư tưởng thờ phụng chủ nhân đã như dấu ấn khắc sâu vào lòng những
người này, một mình nàng không thể thay đổi được. Điều nàng có thể làm chỉ là cố
gắng hết sức đối xử với bọn họ thật tử tế để bày tỏ tấm lòng. Nàng trở lại điện
Bát Nhã thì Lưu Lăng đã ngồi ở trong đó, quay đầu lại trêu chọc: “Muội chỉ đường
cho cô bé quàng khăn đỏ đi gặp sói xám nhưng không lường trước được rằng vẫn có
thể trở về lành lặn thế này.”
Trần A Kiều nóng bừng mặt, thấy các nô tỳ đang mải dọn dẹp
khắp nơi không chú ý thì mới yên tâm bảo, “Các ngươi quỳ cũng lâu rồi, mau lui
xu