
ống nghỉ ngơi đi.”
“Dạ!”, tất cả khom người lui ra.
“Muội chỉ biết nói tỷ, còn muội thì sao?” Trần A Kiều ngồi
xuống sát bên, trả đũa, “Nếu như nói Quách Giải là hoa hồng đỏ của muội, Ngũ Bị
là hoa hồng trắng của muội thì muội nguyện ý để trăng sáng chiếu đầu giường hay
là vẫn giữ nốt chu sa trước ngực đây?” Khi còn trên đường từ Tức Mặc trở về
cung, nàng đã nhận ra Quách Giải có tình ý với Lưu Lăng và âm thầm tiếc thay
cho Mai Ký Giang, một cô gái xinh đẹp khéo léo như vậy nhưng rốt cuộc để tấm
chân tình trôi theo dòng nước.
“Tỷ nói lăng nhăng gì đấy?” Lưu Lăng nhảy dựng lên cù vào
nách nàng cho đến khi nàng xin tha mới thôi, “Thiến Nhi thích Ngũ Bị.”
“Nhưng người hắn thích chính là muội”, Trần A Kiều khẳng định.
“Chuyện của muội cũng không quan trọng”, Lưu Lăng đảo mắt một
vòng trên người nàng, nhìn chằm chằm vào đôi môi rồi nháy mắt, “Môi sưng phồng
lên, hi hi, làm chuyện xấu phải không?”
Trần A Kiều quyệt tay lên miệng, nhăn nhó, “Thấy rõ như vậy
sao?”
Nếu thế thì vừa rồi sư phụ cũng đã nhận ra rồi. Nàng trầm
tư, thuận miêng, “Phải rồi, tỷ vừa mới thương lượng với y về việc chế tạo thuốc
nổ để tiếp tục ở lại cung Trường Môn.”
“Phụt…” Lưu Lăng đang uống trà phun một ngụm. “Tỷ điên rồi
à?” Nàng trợn tròn mắt, nghiêm giọng, “Một khi có thuốc nổ thì sẽ tiến đến thời
đại vũ khí nóng, không biết rồi y sẽ đánh tới đâu?”
“Tỷ đâu có nói là thực sự phải làm ra thứ ấy…” Trần A Kiều
nhún vai, “Cũng không phải tỷ không hiểu đạo lý chim hết thì cất cung, thỏ chết
thì thịt chó săn nhưng chúng ta sầu não trong cung Trường Môn cũng quá lâu rồi…”
Thành Tức Mặc xảy ra biến cố vào năm Nguyên Sóc thứ sáu,
nhưng nhờ hai nàng biết trước lịch sử mà kết quả đảo ngược. Tuy nhiên thảm cảnh
“Nhất tướng công thành vạn cốt khô” vẫn làm cho các nàng nản lòng thoái chí, vì
thế nên mới cố gắng an phận thủ thường, nghỉ ngơi dưỡng sức trong khoảng thời
gian đầu quay đầu về Trường Môn.
Sở Trang vương không dự triều chính ba năm, không hề có hành
động gì chính là vì như vậy. Chim hạc không bay thì thôi, nếu đã bay sẽ lên đến
tận trời. Tuy không gáy nhưng nếu gáy sẽ khiến cho người ta kinh hãi.
“Đúng rồi”, Lưu Lăng chớp mắt, “Ngũ Bị nói rằng, nghĩa mẫu
và nghĩa đệ của tỷ đều trở về kinh rồi.”
“Thật không?” Rốt cục cũng nghe được một tin vui làm Trần A
Kiều tươi tỉnh hẳn.
“Nhưng muội vẫn cảm thấy không an lòng”, Lưu Lăng nhắm mắt,
trầm ngâm, “Giờ nếu tỷ dẫn Mạch Nhi về Trường Môn”, nàng chỉ về hướng điện Tiêu
Phòng, “Vệ Tử Phu không thể nào không kiêng dè, cô ta mà ngầm hành động gì đó
thì cũng khó có thể phòng bị.”
“Nếu muốn người không biết thì mình đừng làm.” Trần A Kiều lại
không hề để ý, “Lúc này cô ta như chim phải tên thấy cành cong cũng sợ, che giấu
hành tung còn không kịp, tạm thời không dám tìm tỷ gây phiền phức đâu.”
“Sóng gió phế hậu năm đó, theo tỷ đoán”, Trần A Kiều nhìn
sang Lưu Lăng. “Là do Hoài Nam quận chúa Lưu Lăng và Vệ Tử Phu bắt tay nhau sắp
đặt, lại vừa đúng phù hợp với tâm tư của Hoàng thượng.” Hiện giờ Lưu Lăng đã đổi
hẳn sang chiến tuyến khác, cộng thêm Lưu Triệt cũng mơ hồ thay đổi thái độ nên
khiến Vệ Tử Phu cảm thấy bất an, lúc này sẽ cực kỳ thận trọng trong cả lời nói
lẫn việc làm. Dù sao nàng ta đã ở địa vị cao, cũng không muốn để chuyện quá khứ
chôn vùi tất cả.
“Cho nên, hiện giờ điều Vệ Tử Phu muốn làm tuyệt đối không
phải là tấn công mà là phòng thủ. Cô ta sẽ nghĩ mọi biện pháp để xóa đi những dấu
vết của sự kiện năm Nguyên Quang thứ năm.”
Lưu Lăng là người trong cuộc, tuy không rõ lắm nội tình lúc
đầu, nhưng nàng vừa nghe qua là đã hiểu, bèn hất cằm, “Cho dù là cô ta hiểu được
như thế thì cũng không chịu ngồi yên chờ chết, đến khi làm chuyện xóa dấu vết,
nhất định sẽ lưu lại dấu vết mới.”
Trần A Kiều cười lảng, thầm thở dài trong bụng. Hiện giờ đứng
ở vị trí khách quan để tỉnh táo xem xét, nàng cũng không cho lựa chọn năm đó của
Vệ Tử Phu là sai lầm. Khi xưa lúc còn là hoàng hậu, A Kiều cũng chưa từng đối xử
tốt với Vệ Tử Phu. Người kia được thế nhân truyền xướng là cô gái “Sinh nữ
không giận, sinh nam không mừng”, có thể yên ổn làm hoàng hậu của Lưu Triệt tại
cung Vị Ương ba mươi tám năm, nếu không có lấy một chút tâm cơ thì mới là kỳ lạ.
Hậu cung từ xưa vẫn như chiến trường mà ngôi vị hoàng hậu chính là vùng giao
tranh của các phi tần. Chiến trường không phải là nơi để nói nhân nghĩa đạo đức,
chỉ có thắng làm vua thua làm giặc, chỉ khác là ở đây không có khói lửa chiến
tranh và vị trọng tài cuối cùng chính là Hoàng đế. Cho dù nói năm xưa Vệ Tử Phu
ngấm ngầm bắt tay với Lưu Lăng để đánh đổ Trần A Kiều khỏi ngôi vị hoàng hậu là
hợp với tâm tư Lưu Triệt, nhưng Lưu Triệt dù sao vẫn có chút kiêng kỵ đối với
việc người trong cung đùa giỡn với quyền lực.
Khó đoán nhất chính là lòng dạ đế vương. Trần A Kiều trầm tư
một hồi rồi dứt khoát gạt đi. Nếu như không vì bất đắc dĩ phải đứng ở vị trí
khó khăn này, nàng không hề muốn làm kẻ địch với Vệ Tử Phu. Nhìn từ góc độ khác
thì lúc này thật sự là một thời kỳ vĩ đại, ca cơ có thể làm hoàng hậu,