
m nho này xuống, rửa sạch, dâng lên Hoàng thượng,
Công chúa trưởng Nam Cung, Phi Nguyệt và tất cả các vị đại nhân mỗi người một
chùm. Phải nói rõ ràng rằng…”, A Kiều mỉm cười nói tiếp, “Công chúa Duyệt Trữ
đích thân trồng đấy.”
Dương Đắc Ý đang đứng hầu dưới điện chờ Hoàng đế xử lý chính
sự từ Trường An chuyển tới, trông thấy nội thị áo xanh từ hành lang phía xa đi
tới liền hỏi, “Ngươi thuộc điện nào? Đến đây làm gì?”
Viên nội thị đang bê một chiếc khay trên tay, thi lễ nói,
“Nô tài hầu hạ Tứ công chúa ở điện Dương A. Trần nương nương sai nô tài đem
dâng lên bệ hạ một chùm nho, bảo đây là do Công chúa Duyệt Trữ đích thân trồng
vào năm Nguyên Sóc thứ sáu.”
Dương Đắc Ý nhìn chùm nho trên khay thấy xanh lè mới điểm
chút sắc tím, vừa trông đã biết rằng chua nhưng vì là nho do Công chúa Duyệt Trữ
và Trần nương nương đưa tới nên hắn không dám trễ nải nhận lấy hất hàm, “Biết rồi,
ngươi về trước đi!” Sau đó tự tay bê vào trong điện.
Hắn hầu hạ đã nhiều năm nên dù thấy sắc mặt Lưu Triệt khó
đăm đăm nhưng vẫn cảm giác được tâm trạng của Hoàng thượng không tệ, khom người
bẩm, “Hoàng thượng, đây là nho do Trần nương nương sai người đưa tới.”
Lưu Triệt nghi hoặc, nhíu mày hỏi lại, “Trần nương nương đưa
tới à?”
“Đúng vậy!” Dương Đắc Ý vẫn cúi người, “Nghe nói còn là do
Công chúa Duyệt Trữ đích thân trồng ở cung Cam Tuyền năm kia.”
Lưu Triệt nhớ tới Lưu Sơ liền mỉm cười, tâm trạng vui vẻ. Y
hái một quả bỏ vào miệng nhưng nhăn mặt vì chua, y miễn cưỡng nuốt vào rồi lắc
đầu, “Không phải mùi vị mà năm đó Trương Khiên dâng lên.”
Dương Đắc Ý cúi đầu, hơi buồn cười, “Chắc là do cung nhân
chăm sóc không có kinh nghiệm như Bác Vọng hầu.”
Lưu Triệt lúng túng, lại không tiện vứt đi đành bảo, “Ngươi
ra ngoài trước đi.”
Nho dâng lên Hoàng đế dĩ nhiên phải chọn loại tốt nhất, vì vậy
những ngày này, tất cả nữ quyến đại thần theo hầu thánh giá đều được Công chúa
Duyệt Trữ gửi nho chua đến nhưng lại không dám trách cứ Công chúa Duyệt Trữ và
Trần nương nương, đành một mực oán trách Bắc Vọng hầu Trương Khiên đang đi Tây
Vực xa xôi hết lời.
Đến tháng Bảy thì có tin chiến trận từ Tây Bắc báo về. Quan
Quân hầu Hoắc Khứ Bệnh mất liên lạc với Công Tôn Ngao. Một mình xâm nhập, vòng
qua hành lang phía bắc Hà Tây tiến vào sâu hơn ngàn dặm đến tận hậu phương quân
địch, rồi từ Tây Bắc xuất kích theo hướng đông nam, thế như gió thu quét lá, đại
phá các bộ lạc Hung Nô, khai chiến với chủ lực Hung Nô ở Kỳ Liên sơn thuộc lưu
vực Hắc Hà, diệt hơn ba vạn địch, bắt sống năm vương gia và vương tử Hung Nô,
hơn trăm tướng quốc, thu bốn vạn thuộc hạ của Hồn Tà vương, chiếm lĩnh toàn bộ
hành lang Hà Tây. Lưu Triệt xem xong tin báo mừng rỡ, cảm khái nói, “Khứ Bệnh
lúc thiếu niên cực kỳ bướng bỉnh, dạy mãi cũng không nghe khiến mọi người luôn
phải lo lắng. Trẫm vẫn nói ngày sau hắn nhất định sẽ là một mãnh tướng trên chiến
trường nhưng chưa từng nghĩ rằng hắn sẽ xuất sắc như vậy.”
Trần A Kiều nghe vậy mỉm cười cúi đầu, nói, “Đây chẳng phải
là chuyện tốt ư? Nói cho cùng thì hắn chính là môn sinh của thiên tử.”
“Hoắc Khứ Bệnh?” Lưu Đàm liền nhớ tới viên tướng quân trẻ tuổi
kiêu ngạo đã vài lần thoáng trông thấy ở trong cung Vị Ương, chiến trường đã
tôi luyện khiến hắn giảm bớt tính bạt mạng thời niên thiếu mà ngày càng trầm ổn
hơn. Trong trí nhớ của nàng, Y Trĩ Tà từng nghiến răng nhắc đến tên người thanh
niên này, trong cuộc chiến Hán Hung vào năm Nguyên Sóc thứ sáu, hắn đã dẫn tám
trăm quân Hán bắt giữ thúc phụ của Y Trĩ Tà.
“Đúng vậy, Đàm tỷ”, Lưu Triệt hào hứng, “Hắn là cháu ngoại của
Vệ hoàng hậu.” Nói đến đây y liếc nhìn A Kiều, thấy nàng vẫn giữ nụ cười hàm tiếu
tựa như không nghe thấy gì. Chẳng biết tại sao, y lại thấy mất hứng.
“Tỷ nhớ”, Lưu Đàm lại không chú ý mà dường như đang nghĩ tới
điều gì, “Hình như sắp đến đêm Thất tịch[3'> rồi”
[3'> Thất tịch: Mùng bảy tháng Bảy Âm lịch, ngày lễ tình yêu
của Trung Quốc dựa theo câu chuyện về Ngưu Lang – Chức Nữ.
Đêm Thất tịch là sinh nhật của Lưu Triệt, vừa nghe đến đây,
cặp mắt của y tối đi, “Khó cho Đàm tỷ còn nhớ được”
Dù cho đang ở ngoài cung Vị Ương nhưng ngày sinh của Hoàng đế
vẫn phải tổ chức. A Kiều bất đắc dĩ tiếp nhận nhiệm vụ này, ngoài việc sai bảo
cung nhân thu xếp cẩn thận còn phải chuẩn bị lễ thọ cho Hoàng đế. Nàng không muốn
quá hao tâm khiến người khác để ý nhưng cũng không thể quá tùy tiện để phạm tội
danh đại bất kính với thiên tử. Có những lúc nghĩ vẩn vơ, nàng nhếch miệng, một
người tàn nhẫn lạnh lùng như vậy mà lại có một sinh nhật lãng mạn đến thế này
thì đúng thật là nực cười.
Để chuẩn bị lễ thọ, nàng bảo cung nhân lấy một ít băng được
cất giữ từ mùa đông năm ngoái về, thái nhỏ trái cây đủ màu sắc rồi cho thêm một
ít nước ô mai làm thành món sinh tố hoa quả mà nàng yêu thích nhất từ thời thiếu
nữ. Lưu Sơ nhìn món sinh tố có những viên nước đá trong veo lóng lánh thì lộ vẻ
thèm thuồng, vỗ tay nói, “Mẫu thân, cho con nếm một chút trước đi.”
Trần A Kiều bật cười cốc vào trán cô bé, “Đây là lễ thọ, sao
có thể nếm trước đượ