
t tuổi nữa nhỉ?”
“Đúng thế”, Liễu Duệ gật đầu, nét mặt phiêu lãng, “Ngu huynh
lớn hơn nương nương ba tuổi.”
“Chắc là đã có ý trung nhân rồi chứ?”
Liễu Duệ muốn trả lời chưa nhưng chẳng biết tại sao trong
lòng bỗng nhiên hiện lên cảnh Công chúa trưởng Nam Cung cố túm chặt lấy Mô Hiết
không chịu buông tay, thân hình cô đơn phiêu bạt trong gió trên đại mạc thì
không khỏi lưỡng lự. Trần A Kiều thấy vậy, than thầm một tiếng rồi đứng dậy
nói, “A Kiều không muốn nói vòng vèo với sư huynh. Công chúa trưởng Bình Dương
từng gợi ý nói với A Kiều là mong muốn được kết duyên tơ hồng với sư huynh, bệ
hạ vốn cũng đã định chấp thuận nhưng sau khi Công chúa trưởng Nam Cung trở về
thì bệ hạ thương tỷ ấy đã gặp quá nhiều trắc trở, lại vì Vương thái hậu đau ốm
mãi mà qua đời nên hơi xa cách với mọi người. Nhưng đoán chừng là vì sư huynh
đã cứu tỷ ấy nên kính trọng sư huynh hơn một chút. Y có ý muốn gửi gắm Công
chúa trưởng Nam Cung cho sư huynh săn sóc.”
“Sư huynh được phép có ý kiến riêng của mình chứ?”
A Kiều cúi đầu, “Sư huynh, nếu hai người cùng không muốn thì
A Kiều sẽ thay sư huynh từ chối. Sư huynh không nên miễn cưỡng.”
Liễu Duệ ngẩng đầu, “Ta lại không phải là loại người khiến
cho người thân của mình phải miễn cưỡng.”
A Kiều ngạc nhiên, “Như vậy ý sư huynh là?”
“A Kiều”, Liễu Duệ lần đầu tiên gọi thẳng tên A Kiều nhưng lại
không nhìn nàng, thấp giọng nói, “Những năm qua, nếu dựa vào địa vị và của cải
của mình, chỉ cần nguyện ý thì ta đã sớm có tam thê tứ thiếp rồi. Muội khoan hẵng
nóng giận”, hắn cười hiền lành, “Ta và Hoằng Dương không làm như vậy chỉ vì
trong lòng chúng ta vẫn hy vọng có thể tìm được một người yêu thương thật sự, nắm
tay nhau đi suốt cuộc đời này.”
“A Kiều”, Liễu Duệ chợt hỏi, “Muội hãy nói cho ta biết, yêu
là cái gì?”
A Kiều cứng miệng. Yêu là cái gì, ai có thể trả lời chính
xác? Mà có yêu thì nhất định có hạnh phúc?
“Bây giờ ta nghĩ lại thì mới thấy.” Liễu Duệ nói, “Vào thời
điểm cứu Công chúa trưởng Nam Cung khỏi lưng ngựa của Mô Hiết, ta không biết là
ta sẽ thích nàng hay không nhưng ta thương xót nàng phải chịu đau khổ cả đời, nếu
có cơ hội được che gió che mưa cho nàng thì ta nghĩ ta sẽ tình nguyện.”
“Ta không biết mình làm như vậy thì có chắc sẽ được hạnh
phúc hay không nhưng nếu ta không làm như vậy thì e rằng cả cuộc đời về sau này
sẽ phải hối tiếc.”
A Kiều khẽ thở dài, “Hy vọng ngày sau huynh không hối hận về
quyết định hôm nay.” Nàng nhíu mày, “Thế nhưng dường như chính bản thân Đàm tỷ
lại không tích cực lắm đối với cuộc hôn nhân này.”
“Đây là vấn đề của ta”, Liễu Duệ nhướng mày, dáng vẻ oai
hùng đột nhiên bột phát.
A Kiều không rõ Liễu Duệ đã làm như thế nào để Lưu Đàm hồi
tâm chuyển ý. Khi Lưu Triệt tuyên chỉ ban hôn thì đã là cuối năm Nguyên Thú thứ
hai. Lần này không thể so với lần Hoàng đế gả con gái hồi đầu năm vì Công chúa
trưởng Nam Cung là công chúa ngày xưa cống Hung Nô để cầu hòa, Lưu Đàm lại kiên
quyết nên không tổ chức hôn lễ phô trương, cũng không nhiều người tham dự nhưng
dĩ nhiên Lưu Triệt dẫn A Kiều cùng đến. A Kiều ngồi bên cạnh Lưu Triệt, thấy
tân nương đẹp rực rỡ trong bộ lễ phục, trong lòng chẳng biết tại sao nhói lên cảm
giác thương cảm nhưng vẫn thật lòng chúc phúc cho họ. Chúc phúc cho đôi tan
lang tân nương trăm năm hòa hợp, chúc phúc cho Công chúa trưởng đã chịu nhiều
đau khổ kia có thể có được một nửa đời sau hạnh phúc.
Khi đôi tân lang và tân nương giao bái, A Kiều để ý quan sát
Công chúa trưởng Bình Dương, thấy rõ vẻ mặt âm trầm của Lưu Tịnh. Liễu Duệ mà
nàng ta để ý đã thành thân với người khác, vậy thì nàng ta sẽ như thế nào? Khi
Công chúa trưởng Nam Cung được gả vào phủ Trường Tín hầu thì mọi chuyện đã được
quyết định, cung Trường Môn lại có thêm một lá bài quan trọng và vững chắc, thậm
chí còn hơn cả chính bản thân Công chúa trưởng Bình Dương. Dưới tình huống như
thế thì dường như Lưu Tịnh càng không thể gia nhập trở lại vào phe Vệ gia, nhưng
làm sao một Công chúa trưởng Bình Dương tính khí cao ngạo lại chịu được mối nhục
nhã này?
“Nhìn bọn họ mà đệ cũng muốn được thành thân quá”, Tang Hoằng
Dương uống cạn chén rượu, mỉm cười nói đùa.
“Vậy thì đệ hãy mau rước Di Khương về nhà đi. Nàng ấy chờ đệ
cũng lâu rồi.” A Kiều mỉm cười, ngồi trên lan can của dãy hành lang dài ngẩng đầu
nhìn lên những ngôi sao trên cao. Chúng lấp lánh như vậy, đẹp đẽ như vậy, dường
như chỉ cần đưa tay ra là có thể hái được nhưng nếu thật sự đưa tay ra lại xa
xôi tận phía chân trời.
“Những năm qua đệ vẫn lục đục mãi với nàng”, Tang Hoằng
Dương cười buồn, không che giấu, “Không phải là đệ không có ý định nhưng vẫn
không dám chắc có phải chính là nàng không? Nói cho cùng thì đệ không được quả
quyết như Liễu huynh.”
Mọi người thương cảm vị tân nương này đã trải qua bao đau khổ
hoạn nạn, rất đáng tôn kính nên không làm náo loạn lễ động phòng, để cho đôi
tân lang tân nương được yên tĩnh. “Kiều Kiều!” trên long xa hồi cung, Lưu Triệt
nhận thấy rõ ràng rằng A Kiều mang tâm sự nặng nề liền hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
A K