Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Kim Ốc Hận

Kim Ốc Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329881

Bình chọn: 7.00/10/988 lượt.

ặc dù thường ngày vẫn theo học sư phụ ở nơi khác nhưng mẫu thân gây

ra chuyện lớn như thế nên đã chạy về từ lâu. Hai tỷ đệ canh giữ ở bên cạnh mẫu

thân, cảnh giác nhìn huynh trưởng tiến vào.

“Không ngờ rằng bệ hạ vẫn không tới”, Lý Chỉ khẽ cúi đầu, cười

khổ nói, “mà chỉ có Thái tử điện hạ.”

Thời trẻ, bệ hạ đã từng khen nàng mặc áo lụa hồng là xinh đẹp

nhất, vì vậy, hôm nay nàng mặc đúng quần áo lụa hồng, tẩy hết phấn son, ăn mặc

nghiêm trang, búi kiểu tóc nối phức tạp nhất, dùng trâm ngọc bích có đuôi dài rủ

xuống bên mai vô cùng đẹp mắt. Lưu Mạch trông thấy cũng thầm thở dài. Người phụ

nữ này cũng có vẻ đẹp riêng của mình.

“Phụ hoàng muốn ta hỏi ngươi”, hắn nhắc lại đúng từng câu từng

chữ, “Người đối xử với ngươi không tệ, tại sao ngươi lại làm chuyện phản nghịch

như vậy?”

“Đối xử không tệ, ha ha.” Lý Chỉ bỗng bật cười lớn, cười như

bị bệnh tâm thần, cười đến nghẹt thở. “Đúng vậy”, nàng căm hận nói: “Bệ hạ đối

xử với ta không tệ. Y phong ta từ một cung nữ nho nhỏ thành tiệp dư, đề bạt người

nhà của ta quyền thế hiển hách, ban cho ta ở điện Phi Sương phồn hoa lộng lẫy.

Thế nhưng y căn bản không để mắt tới ta.” Có trang điểm xinh đẹp thế nào chăng

nữa cũng không thể thu hút được một tâm hồn không rung động.

“Mười năm rồi.” Giọng nàng nói như khóc như cười, biết đã hết

cơ may. Người ngày xưa gối ấp môi kề chính là người hôm nay hạ lệnh cho mình

dùng dải lụa trắng lạnh như băng treo cổ, còn bản thân y không thèm tới gặp mặt,

nhưng lại cho con của tình địch tới hỏi, ngươi, vì sao như thế. Cuộc đời đã đến

nước này thì còn có gì phải bận tâm nữa đây?

Nàng nhìn đứa trẻ đang đứng trong điện, thấy hắn có những đường

nét rất giống người kia, lông mày như lưỡi kiếm rút ra khỏi vỏ, môi mỏng như giấy

nhưng lại được kế thừa huyết thống từ người con gái kia mà giảm bớt tính sắc

bén của Lưu Triệt, tăng thêm tính ôn hòa.

“Ta đợi ở điện Phi Sương mười năm, suốt mười năm rồi.” Nàng

nói lẩm nhẩm tựa như người đang đứng trước mặt chính là y. “Ngươi cứ luôn ở chỗ

của nàng ấy, quay lại cũng không trông thấy ta.”

Nàng vẫn cho rằng nàng vì con cái nên mới bày mưu đối phó với

Trần A Kiều nhưng không ngờ tâm tư của nàng quá sâu, sâu đến mức che giấu được

ngay chính bản thân, đến mức độ phải bị lộ ra thì mới thấy rõ lòng dạ của mình.

Chỉ là nàng đã tịch mịch quá rồi, tịch mịch giống như một lưỡi đao khắc cốt

ngày qua ngày lại cứa vào linh hồn của mình. Một người đàn bà tịch mịch mười

năm trời thì có chuyện gì là không làm được chứ?

“Mẫu phi!” Vẻ mặt ma quỷ của Lý Chỉ khiến ngay cả Lưu Mạch

cũng không khỏi lui lại một bước, huống hồ là hai người con trai gái của mình.

Lưu Đán nhào tới bên người nàng, khóc lóc, “Người đừng như thế này.”

“Nào, Đán Nhi đừng khóc.” Lý Chỉ thở dài một hơi thật sâu rồi

dịu giọng trấn an. “Thái tử điện hạ”, nàng hồi phục tinh thần, khẽ than thở, “Tại

sao ngươi và mẫu thân của ngươi phải trở lại chứ?”

Khi Trần A Kiều chưa hồi cung, trong cung Vị Ương có vô số

những người đàn bà tịch mịch mà cũng không phải là quá tịch mịch, vừa tỏ vẻ

tươi cười với nhau vừa tranh đấu với nhau, ai nấy thỉnh thoảng đều được hưởng

ân sủng của vua. Lúc còn trẻ tuổi, nàng chán ghét cái cuộc sống đó nhưng sau

khi Trần A Kiều trở lại cung đình thì nàng mới phát hiện cuộc sống đó vẫn là một

loại hạnh phúc. Ít nhất, không phải là hoàn toàn tuyệt vọng.

Chuyện đã quá rõ ràng, Lưu Mạch quay đầu ra lệnh: “Hầu hạ Lý

tiệp dư lên đường.” Hắn không muốn chứng kiến nên chắp tay đi ra khỏi điện.

“Thái tử ca ca.” Lưu Yên cũng ôm chặt váy Lý Chỉ nhưng cô

không giống đệ đệ, khóc không kiềm chế được mà lao theo ra, cắn chặt môi, sắc mặt

trắng bệch, quỳ sụp gối dưới chân Lưu Mạch, dập đầu nói: “Muội muội van cầu

huynh tha cho mẫu phi được không?”

“Tha ư?” Lưu Mạch cười nhạt, nhìn muội muội có cùng một nửa

huyết thống với mình. Trong mười năm qua cô vẫn luôn lặng lẽ. Tựa như mãi cho tới

tận bây giờ, hắn mới chính thức thấy rõ hình dáng của cô.

“Tại sao ta phải tha cho bà ta? Muội cũng biết rằng mẫu thân

muội đang cố làm hại mẹ ruột của ta mà.” Hắn lắc đầu, trong lòng không có lấy một

tia thương tiếc.

Lưu Mạch nghĩ rằng mình đã hiểu ý phụ hoàng khi bảo hắn tới

gặp Lý Chỉ. Tâm địa hắn cũng ác độc, trừ mẫu thân và Tảo Tảo thì hắn không chút

thương xót đối với những người khác. Nhưng Lưu Triệt cho rằng lòng dạ hắn còn

chưa đủ ác độc. Hoàng gia là một nơi quá ô trọc mà người trong hoàng gia lại

quá không an phận. Cho dù chỉ là một công chúa mới vừa tròn mười tuổi thì cũng

đâu phải là nhân vật đơn giản? Còn Lưu Triệt thì lại muốn hắn là người kế vị Đại

Hán thấy được rõ ràng hơn những ô trọc trong chốn hậu cung. Những không cam

lòng, ghen tỵ, đố kỵ, sẽ phá hỏng một con người.

Lưu Yên kêu khóc, “Người là mẫu phi của muội mà.”

“Vậy thì sao chứ?” Hắn hờ hững.

Lưu Yên nhòa lệ nhưng lại vô cùng tỉnh táo, “Thái tử ca ca

hôm nay làm việc như thế này không sợ về sau sẽ có ngày gặp báo ứng sao?”

Lưu Mạch bật cười, nói: “Ta rất muốn xem đến ngày đó thì muội

sẽ làm thế nào đòi báo ứng?”

“Cái Trườ