Ring ring
Kim Ốc Hận

Kim Ốc Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329970

Bình chọn: 9.00/10/997 lượt.

ng”, hắn nói từ tốn: “Dường như muội nghĩ sai rồi.

Có thể quyết định tha hay không tha mẫu phi của muội không phải là ta.”

Lưu Yên lặng người, thân hình co rúm quỳ trên hành lang.

“Nể muội dù sao cũng cùng phụ thân với ta, ta có thể cho muội

thời gian một khắc, chỉ cần muội có thể đến điện Tuyên Thất cầu xin được phụ

hoàng tha thứ cho mẫu thân muội thì ta sẽ không động đến bà ta, thế nào?”

Cô bé nghe vậy thì khẽ nhướng mày nhưng cuối cùng lại chán nản

ngồi bệt xuống đất. Lưu Mạch hừ lạnh một tiếng, chắp tay hạ lệnh, “Động thủ

đi.”

Nội thị nghe lệnh, lấy ra dải lụa trắng và ném vắt qua xà

nhà trong điện Phi Sương.

“Dẫn tam hoàng tử và Cái Trường công chúa đi.” Lưu Mạch lại

ra lệnh.

Lý Chỉ khẽ mỉm cười, đứng lên chiếc đôn thấp, bình tĩnh thò

đầu qua dải lụa trắng đã thắt thành thòng lọng. Trước lúc đá văng chiếc đôn đi,

nàng khẽ thở dài một tiếng, “Đêm đen sao mãi dài vô tận?”

Đêm đen sao mãi dài vô tận?

Mặc dù Lý tiệp dư đã tự sát, Lưu Triệt đã hạ chỉ xử trí cả

nhà Lý thị nhưng câu chuyện vẫn chưa kết thúc.

“Tạm thời không để cho Trần nương nương biết chuyện này.”

Lưu Triệt căn dặn.

Ngay sau những việc xảy ra ở Ngự y thự và trong cung Vị

Ương, Trần A Kiều nhận được tin tức do bồ câu đưa thư chuyển vào điện Trường

Môn thì kinh ngạc hỏi lại: “Tên Ninh Triệt đi lòng vòng khắp nơi, cuối cùng mất

tung tích ở kinh đô nước Tề sao?”

“Đúng vậy.” Lục Y gật đầu nói: “Trong thư nói như thế.”

A Kiều để chiếc lò sưởi trong lòng xuống, mỉm cười nói, “Xem

ra Tề vương Lưu Cứ cũng không đơn giản.”

“Tạm thời không nói đến chuyện này”, Lục Y nhăn mày nói, “Bệ

hạ sai người niêm phong Ngự y thự, chúng ta lại không dò xét được tin tức gì,

nương nương cảm thấy thế nào?”

“Bệ hạ không muốn cho ta biết thì ta sẽ không cần biết.” Trần

A Kiều lại chẳng buồn để ý: “Binh tới tướng ngăn, nước lên đất chặn mà thôi.”

Dù sao thì cũng đã uống thuốc bị động tay động chân mất gần

nửa tháng nên Lưu Triệt không cách nào đoán được Trần A Kiều có mang thai hay

không.

“Bệ hạ, vì thời gian quá ngắn nên chưa biết được.”

Y định lôi đám ngự y ra luận tội nhưng trước hết còn phải giải

quyết một vài vấn đề.

“Thật ra thì cho dù có thụ thai hay không, trước hết hãy uống

một thang trợ thai là được.”

Bởi vì đã không thụ thai, uống thuốc cũng không có gì đáng

ngại. “Nếu A Kiều thật sự có thai”, Lưu Triệt cười lạnh nói, “Các ngươi có thể

bảo đảm thuốc trợ thai sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe chứ?”

“Việc này”, cả đám ngự y đều do dự, có người cố gắng mặt dày

hỏi, “Không biết lần nương nương tới kỳ gần nhất là bao giờ?”

Cung Kiến Chương có nữ quan ghi chép những chuyện này, liền

đáp, “Ước chừng là mười ngày trước.”

Thế thì vẫn còn có khả năng thụ thai. Rốt cuộc thì vẫn cầu

cho sức khỏe của Trần nương nương được ổn thỏa là tốt nhất, tuy nói uống thuốc

trợ thai càng sớm thì càng ít tổn hại cơ thể nhưng vạn nhất xảy ra vấn đề thì…

Hơn nữa, vẻ mặt đám ngự y dần dần trở nên nghiêm trọng, nếu mà có hoàng tử, bệ

hạ thật sự sẽ bỏ qua sao? Lưu Triệt khẽ thở dài một hơi, cuối cùng chán nản

nói: “Hãy nghiên cứu lại xem thế nào.”

Đêm xuống, y chắp tay đi tới điện Trường Môn. A Kiều đang

chong đèn vẽ cái gì đó, ngẩng lên nhìn thấy y liền khẽ mỉm cười: “Người đã về rồi?”

“Ừ.” Y gật đầu, vừa để nội thị hầu cởi áo khoác vừa hỏi,

“Nàng đang vẽ gì đó?”

“Chờ khi nào vẽ xong sẽ cho người xem.” A Kiều nói: “Thiếp

nghe nói hôm nay người ban cho Lý tiệp dư tự sát, cô ta đã gây ra chuyện gì?”

Lưu Triệt nhíu mày, thở dài nói, “Kiều Kiều không nên hỏi nữa.”

Y từng hứa sẽ bảo vệ nàng, kết quả là lại để cho người khác làm thương tổn nàng

ngay trước mắt mình.

A Kiều nhún vai. Nàng nhớ rằng trong đám phi tần ở cung Vị

Ương của Lưu Triệt thì Lý Chỉ là một người thanh nhã an phận, còn khiến cho

nàng có cảm tình. Từ sau khi rời cung Cam Tuyền, Lưu Triệt không còn sủng hạnh

đám phi tần nữa nên nàng cũng có thể hòa bình với những người đó.

“À”, nàng chợt nhớ ra, “Tảo Tảo đã mười lăm rồi, Triệt Nhi

có tính toán gì về hôn sự của con chưa?” Nàng không muốn rào trước đón sau khơi

gợi Lưu Triệt hứng thú nên chọn cách hỏi thẳng vào vấn đề.

“Sơ Nhi”, Lưu Triệt ngẩn người ra, “Chọn một người tài mạo

song toàn trong số con cháu thế gia là được rồi.”

“Lấy đâu ra người tài mạo song toàn trong số con cháu thế

gia.” A Kiều cười lạnh, lại thấy may mắn là mình đã hỏi câu hỏi đó. “Con gái của

thiếp”, nàng nói: “phải được tự quyết định hôn sự.”

Không lấy chồng là con cháu thế gia thì chẳng lẽ gả cho người

bình thường sao? Lưu Triệt thấy nóng mặt nhưng hôm nay y rất nhẫn nại, chỉ nói:

“Nhưng nó còn nhỏ tuổi, đợi thêm một hai năm nữa rồi nói sau.”

Mười lăm tuổi đã không còn nhỏ nữa, Trần A Kiều mỉm cười, chẳng

qua là tình thương của cha mẹ, dù con cái có lớn đến đâu thì vẫn cứ cảm thấy

chúng còn nhỏ.

“Được rồi.” Nàng đáp.

Nàng ngủ trong vòng ôm của Lưu Triệt, đến nửa đêm chợt tỉnh

giấc thì phát hiện thấy y cũng không ngủ yên, cứ nhìn vào bụng mình, ánh mắt

thay đổi liên tục. Nàng liên tưởng lại những dấu hiệu trong ngày hôm nay, chợt