Insane
Kim Ốc Hận

Kim Ốc Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329412

Bình chọn: 8.00/10/941 lượt.

h Liệt nhăn mặt. Mặc

dù lầu Thanh Hoan nấu ăn rất ngon nhưng lần nào cũng đến đó thì còn có ý nghĩa

gì nữa.

“Ai bảo vậy?” Lưu Mạch chợt nổi tính trẻ con, nhớ tới một

người liền nói, “Nơi ta định đi lần này là một chỗ chưa từng đến bao giờ.”

“Thành Liệt”, hắn nghĩ đến liền phì cười, hạ thấp giọng hỏi,

“Lần trước ngươi đã đến phủ Thượng Quan, hẳn là còn nhớ phải đi thế nào chứ?”

“Chủ nhân”, Thành Liệt dừng xe lại ở rất xa trước phủ Thượng

Quan Kiệt, hỏi, “Người thật sự định đi gặp Thái tử phi tương lai sao?”

“Đã tới”, Lưu Mạch chỉ mỉm cười đáp, “thì đương nhiên phải gặp

chứ.”

“Cũng không phải là không thể được.” Thành Liệt có chút khó

khăn, “Nhưng chủ nhân và Thái tử phi chỉ là phu thê chưa thành hôn, gặp gỡ thế

này cũng hơi kỳ quái.” Mặc dù thời đó chuyện nam nữ gặp nhau chưa phải là

nghiêm trọng, nhưng nếu hai người có địa vị cao mà bị đồn đại thì cũng rất phiền

phức.

“Ngươi nói cũng đúng.” Lưu Mạch nháy mắt, “Có ai bảo ngươi

là ta sẽ đi vào bằng cửa chính đâu.”

Hắn bỏ Thành Liệt lại, đi vòng sang cửa ngách phủ Thượng

Quan rồi nhẹ nhàng nhảy lên. Thượng Quan Kiệt vốn là võ tướng, trong nhà lại mới

có hai hoàng thân nên tất nhiên là có thủ vệ canh gác ngày đêm. Nhưng Lưu Mạch

xuất thân từ Triêu Thiên môn, tuy vì thân phận nên không tập luyện võ nghệ nhiều

nhưng khinh công cũng không tồi. Hắn tránh thoát tai mắt thủ vệ một cách dễ

dàng, chỉ khó khăn là chưa từng tới phủ Thượng Quan nên không biết Thượng Quan

Linh ở tại phòng nào. Đang đứng chần chừ nơi hành lang thì nghe phía sau có người

quát giật giọng, “Ai?” Hắn quay đầu nhìn lại thì thấy một gương mặt quen thuộc.

Hắn đã từng gặp người này. Đó là một trong số những kỵ binh dưới trướng Kỵ đình

úy Tiết Thực ngày xưa đi sứ Thân Độc, mặc dù không nhớ tên nhưng đúng là đã gặp.

“Ngươi được điều từ Phiêu kỵ quân đến Kỳ Môn quân lúc nào?”

Thị vệ thấy là hắn thì rất kinh hãi, ấp úng, “Hoàng tử trưởng…

à, không, Thái tử điện hạ!”

“Có gì đó?” Đồng đội của hắn từ phía xa hỏi vọng sang.

“Không, nhìn lầm thôi.” Hắn thấy Lưu Mạch đưa tay ra dấu im

lặng liền trả lời lấy lệ.

Lưu Mạch thoáng đỏ mặt, hỏi, “Thượng Quan Linh ở chỗ nào?”

Viên thị vệ há hốc miệng. Nhưng Kỳ Môn quân chỉ phụng mệnh bảo

vệ Thái tử phi và Tề vương phi tương lai chứ không có lệnh coi Thái tử là đối

tượng trong phạm vi phòng vệ, bởi vậy liền đáp, “Ở trong ngôi lầu mới phía bên

tay phải kia.”

Lưu Mạch gật đầu, xoay người rời đi. Viên thị vệ đứng nguyên

tại chỗ, suy nghĩ, chẳng lẽ Thái tử điện hạ hâm mộ giai nhân, không nén nổi

tương tư nên cố ý tới thăm vị hôn thê chăng. Hắn cười xòa, lắc đầu rời đi. Một

đôi tình nhân gặp nhau trong một ngày gió heo may se sắt chẳng phải là chuyện rất

thú vị hay sao? Chỉ tiếc cho cô gái Thân Độc với mối chân tình không được đền

đáp. Đến giờ hắn vẫn còn nhớ mãi vẻ quyến rũ khi cô cười lúc vừa thức dậy.

Từ phía lầu trúc sát ngay trên có tiếng đàn văng vẳng, thanh

âm tinh tế, uyển chuyển du dương. Mẫu thân và muội muội của Lưu Mạch đều tập

đàn nhưng tiếc là không có thiên phú nên có vẻ học không đến nơi, do đó Lưu Mạch

cũng không được nghe đánh đàn nhiều lắm. Thiếu nữ chơi đàn mang dáng vẻ thanh

nhã. Hình bóng thấp thoáng qua tấm mành, đẹp như một cánh hoa vừa rơi, nổi trên

mặt nước tĩnh lặng. Lưu Mạch đi vòng qua tầng tầng thủ vệ, tới trước song cửa lầu

của Thượng Quan Linh, chờ một đội thị vệ đi tuần tra qua rồi nhẹ nhàng gõ ngoài

cửa sổ.

Tiếng đàn hơi ngưng lại nhưng một lúc lại vang lên. Cửa sổ

hé mở làm vang mấy tiếng cọt kẹt khe khẽ. Thượng Quan Linh giật mình ngừng chơi

đàn, đứng dậy bước ra xem. Cô trông thấy một người mà mình tuyệt đối không nghĩ

sẽ xuất hiện ở đây.

“Thái tử điện hạ”, cô khẽ kinh ngạc thốt lên nhưng vội vàng

che miệng nhìn chung quanh rồi mới hỏi dồn dập, “Tại sao người lại đến đây?” Cô

sợ làm kinh động những người chung quanh nên nén giọng xuống cực thấp.

Hắn ra hiệu bảo cô mở rộng cửa sổ, tung mình nhảy vào, hú hồn

nhìn đội thị vệ vừa tuần tra tới, thở phào một hơi, nói: “Muốn tới nên tới

thôi.”

“Điện hạ”, Thượng Quan Linh trợn tròn hai mắt, nói: “Người

là thái tử của Đại Hán thì phải chú ý tới từng lời nói cử chỉ chứ.”

Ngày trước cô chỉ được đứng xa ngắm nhìn Lưu Mạch, thấy hắn

luôn sắm vai một thái tử hoàn mỹ, nụ cười ôn hòa, tựa như đối với ai cũng rất

thân thiết nên trong lòng luôn cảm thấy xa cách. Nào ngờ hôm nay cô lại được chứng

kiến hắn cũng có dáng vẻ nghịch ngợm như một cậu bé bất kỳ trong lứa tuổi này.

Lưu Mạch nhìn cô chằm chằm một hồi rồi chợt cười, nói: “Nếu như thế thì những lời

Linh Nhi hôm nay nói với ta có vẻ cũng không hợp quy củ lắm nhỉ?”

Thượng Quan Linh cứng miệng. Tuy cô được chỉ định làm thái tử

phi nhưng vẫn chưa thành hôn, bây giờ vẫn chỉ có thể coi là thân quyến nhà

quan, dùng giọng như thế nói với thái tử một nước đúng là không hợp quy củ. Chỉ

là, cô bỗng nhiên thấy Thái tử đột ngột xuất hiện trong khuê phòng của mình thì

làm sao có thể hành động phù hợp với quy củ cho được?

“Tiểu thư?” Thị nữ ở bên ngoài loáng thoáng nghe thấy có tiếng

độn