XtGem Forum catalog
Kim Ốc Hận

Kim Ốc Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329344

Bình chọn: 7.00/10/934 lượt.

g liền lên tiếng hỏi, “Có việc gì thế?”

Cô vội vàng đáp, “Không có gì. Ngươi lui xuống đi.”

Về lý, người đang ở trong khuê phòng là vị hôn phu của mình,

dù thật sự bị trông thấy thì cũng không có gì đáng ngại, tuy thế cô vẫn không

nén nổi chột dạ. Lưu Mạch nhìn cô chân tay luống cuống trả lời câu hỏi của thị

nữ, cười nhẹ, “Ta ở bên ngoài nghe Linh Nhi chơi đàn thấy rất hay.” Ít nhất là

hay hơn so với mẫu thân và muội muội của hắn, bọn họ đàn không khá hơn tiếng bật

bông là bao nhiêu, nhưng vì đó là những người hắn yêu thương nên vẫn nguyện ý lắng

nghe.

“Sao ta nghe tiếng đàn hơi bối rối.” Hắn để tay lên ngực hỏi.

Thượng Quan Linh trầm ngâm một lát. Bởi vì tiền đồ vẫn còn mờ

mịt cho nên tâm hồn cô mới bối rối, nhưng sao có thể nói thành lời? Cô từ từ

cúi đầu xuống, cảm giác như mặt đang nóng bừng. Không phải cô chưa từng nói

chuyện mặt đối mặt với người thiếu niên này, chỉ là thân phận đã thay đổi nên mới

có cảm giác hoàn toàn khác trước. Cô cảm thấy nỗi ngượng ngập đã hoàn toàn lấn

át lý trí, vân vê tà áo, chậm rãi nói, “Điện hạ, người…” Khóe mắt cô nhìn thấy

khuôn mặt trẻ trung kia cũng hơi ửng đỏ, liền thoáng ngạc nhiên, bất giác buồn

cười.

Thì ra không riêng một mình cô có cảm giác như thế? Cô nghĩ

thông suốt điểm này liền trấn tĩnh lại, hỏi, “Điện hạ có thể nói cho Linh Nhi

biết vì sao điện hạ lựa chọn Linh Nhi được không?” Trong kinh thành có biết bao

thiếu nữ tốt hơn, xinh đẹp hơn, cao quý hơn. Hắn là một vị thái tử điện hạ ngồi

trên cao, tại sao lại chọn một thiếu nữ không quá nổi bật như cô?

“Bởi vì”, hắn nhìn cô âu yếm, “Linh Nhi biết tôn trọng bản

thân mình, hơn nữa tâm hồn lại rất bình lặng.”

“Linh Nhi không hiểu.”

“Biết tôn trọng bản thân sẽ không dễ để mình bị thương tổn,

tâm hồn bình lặng sẽ không làm cho người khác chán ghét.” Hắn nói nhẹ, “Linh

Nhi rất giống mẫu thân của ta ở hai điểm này.”

Cô thầm thở dài một hơi, đang định lên tiếng thì chợt nghe

thấy bên ngoài hành lang có tiếng bước chân khiến cả người cứng đờ.

“Linh muội”, Thượng Quan Kiệt ở ngoài cửa gọi vào, “Muội có ở

đó hay không? Ca ca có lời muốn nói với muội.”

Lưu Mạch cũng sững lại. Dù hắn nhất thời nổi lòng tinh nghịch

muốn tới gặp vị tiểu hôn thê của mình nhưng không muốn bị bắt gặp, nhất là người

ca ca này của Thượng Quan Linh. Thượng Quan Linh mím miệng, chỉ vào tấm bình

phong ở trong phòng. Tiếp đó cô ra mở cửa, mỉm cười mời ca ca vào: “Ca ca muốn

gặp tiểu muội vì việc gì vậy?”

Thượng Quan Kiệt có điểm khác với thị nữ của Thượng Quan

Linh lúc trước là tinh thông võ công. Lưu Mạch nén hơi thở, nghe thấy Thượng

Quan Kiệt đi vào rồi bỗng nhiên quỳ xuống, sau đó là tiếng Thượng Quan Linh

kinh hãi hô lên, “Ca ca đừng làm thế!”

“Linh Nhi”, Thượng Quan Kiệt mỉm cười nói, “Năm sau muội sẽ

là thái tử phi, ca ca quỳ trước mặt muội thế này cũng đúng mà. Những năm qua, mặc

dù ta không quá thương muội nhưng cũng chưa bao giờ bạc đãi. Mai này muội được

gả cho Thái tử điện hạ, cả họ tộc Thượng Quan nhất định sẽ dồn toàn bộ lực lượng

trợ giúp Thái tử điện hạ làm việc. Muội muội cũng cần phải nhớ bảo vệ họ tộc

Thượng Quan được bình an.”

“Ồ”, một lát sau Thượng Quan Linh mới ồ lên một tiếng, giọng

hơi trào phúng, “Thì ra ca ca muốn nói điều này. Nhưng Thái tử điện hạ bây giờ

đã có địa vị vững chắc thì đâu còn cần ca ca ra sức nữa?”

“Linh muội còn cần ca ca phải nói rõ hơn sao?” Thượng Quan

Kiệt cười nói, “Mọi việc không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Huống chi, cho dù

Thái tử điện hạ có địa vị vững chắc thì muội muội sẽ thế nào?”

“Chốn hậu cung xưa nay phi tần tranh đấu, nếu muội muội

không có ngoại thích hỗ trợ thì nhất định sẽ phải chịu thua thiệt đấy.”

Nàng lại ồ lên một tiếng rồi hỏi dồn, “Ca ca lựa chọn giúp

muội, vậy tỷ tỷ thì sao?”

“Vân Nhi”, Thượng Quan Kiệt hơi lưỡng lự, “Chỉ cần Tề vương

an phận thì tự nhiên muội ấy sẽ cả đời vinh hoa.”

Thượng Quan Linh cười lạnh. Hai người đều hiểu rõ trong lòng

rằng Tề vương có khả năng an phận được hay sao?

“Được rồi, muội biết.” Cô cúi đầu nói: “Ca ca để cho muội

suy nghĩ thêm đã.”

Cô nhìn Thượng Quan Kiệt lui ra ngoài, trong lòng vẫn ngổn

ngang suy nghĩ. Không biết qua bao lâu, cô chợt giật mình, nhìn lại trong

phòng, đã không thấy bóng dáng Lưu Mạch đâu nữa. Hắn đến lặng lẽ, đi cũng lặng

lẽ sao? Cô cảm thấy hơi hụt hẫng, bước ra sau tấm bình phong thì chợt gặp ánh mắt

của hắn, giật thót người kinh hãi. Cô quen thấy nét mặt ôn hòa của thiếu niên

này mà dần quên mất rằng dù sao đó cũng là con của bệ hạ. Thời khắc ấy, ánh mắt

Lưu Mạch lóe lên cũng sắc bén như của bậc đế vương ở trong điện Tuyên Thất kia.

“Điện hạ”, cô gọi mà trong lòng vẫn hơi kinh sợ.

“Ừ?” Hắn đáp khẽ rồi bất chợt cười một tiếng đầy hàm ý, nói:

“Thê tử của ta thì ta sẽ tự mình bảo vệ, không phiền Thượng Quan Kiệt phải phí

tâm.”

Thượng Quan Linh lặng người, bàn tay đang vén rèm đờ ra khiến

tấm rèm từ từ buông xuống. Rời phủ Thượng Quan dễ dàng hơn nhiều so với lúc

vào. Lưu Mạch đi chầm chậm trên đường, thầm suy nghĩ việc Thượng Quan Kiệt chọn

lúc này để