
giọng Hoắc Quang vang lên buồn bã, “Thiện Nhi, quỳ xuống. Người
trong mộ chính là cha của cháu.”
“A.” Hoắc Thiện không hiểu lắm, hỏi lại: “Thúc thúc, cháu
nghe người ta nói rằng cha cháu là một đại anh hùng có phải không?”
Đúng vậy, là một đại anh hùng. Lưu Sơ thầm khẳng định, những
năm qua cô luôn nhớ tới Hoắc ca ca nhưng lại quên mất hắn đã là cha của một đứa
trẻ. Nhưng dù hắn còn sống, mọi thứ đều tốt đẹp thì hai người bọn họ cũng không
thể thành đôi. Trong lòng cô đột nhiên rưng rưng. Khi Hoắc Khứ Bệnh mất đi, cô
từng quật cường nói: “Trừ khi trên cõi đời này có người con trai nào tốt hơn Hoắc
ca ca, còn không thì ta sẽ không gả cho ai.” Thiên hạ này rộng lớn nhưng cô lại
không tìm được một người con trai nào tốt như hắn nữa.
“Đúng vậy, là một đại anh hùng.” Hoắc Quang nhắc lại. Hoắc
Thiện nghe vậy rất vui mừng, ngoan ngoãn khấu đầu. Cậu khấu đầu xong liền ngẩng
lên nhìn thúc thúc, hơi lấy làm lạ khi thấy trên mặt vị thúc thúc từ trước đến
giờ luôn ôn hòa lại có những nét khác lạ.
“Đại ca, huynh ở dưới đó cứ yên tâm đi.” Vẻ mặt Hoắc Quang
thoáng gợi nét kính nể lẫn u buồn, “Dù Vệ hoàng hậu mất rồi nhưng Trường Bình
công chúa không bị liên lụy. Nhị hoàng tử đi làm Tề vương đến nay vẫn được bình
an, năm nay còn thành hôn, có lẽ đến sang năm huynh sẽ thêm một đứa cháu họ nữa.”
“Thiện Nhi rất tốt. Nó lớn dần lên, rất ngoan ngoãn, rất
thông minh. Hoán Liên cũng khỏe, đệ coi như cũng ổn.”
“Về phần cô bé kia cũng rất tốt. Ừ, cô ấy đã bước sang tuổi
mười bảy, vẫn rất được ân sủng. Năm ngoái đệ đã gặp mặt ở Tấn Trung, thấy cô ấy
càng ngày xinh đẹp hơn, vẫn còn rất nhớ đại ca. Chỉ tiếc là đệ không khí phách
như ca ca nên không lọt vào mắt xanh của cô ấy.”
“Thúc thúc”, Hoắc Thiện cắn ngón tay, nghe thấy như vậy thì
rất tò mò, đảo mắt hỏi, “Thúc cuối cùng nhắc tới ai vậy?”
“Là một a di mà Thiện Nhi chưa gặp bao giờ.” Hoắc Quang cười
buồn bã. “Cô ấy là một công chúa, được phụ thân cháu đối xử rất tốt khi người
còn sống.”
Lưu Sơ đứng ở sau mộ, lúc đầu nghe chuyện còn xấu hổ, lúc
sau lại xuất thần đến mức Hoắc Quang dẫn Hoắc Thiện rời đi từ khi nào cũng
không phát hiện ra. Oanh Tâm đứng ở bên cạnh Lưu Sơ, nghe chuyện cũng đỏ mắt
lên, lén che miệng cười trộm, rất lâu sau mới nói: “Công chúa, nô tỳ nghe ra vị
Hoắc đại nhân này chắc là rất thích Công chúa đấy.”
Lưu Sơ chợt bừng tỉnh, lườm Oanh Tâm một cái, cả giận quát,
“Nói loạn gì đấy?” Oanh Tâm theo cô đã nhiều năm, rất hiểu tính chủ nhân nên
không một chút sợ hãi, ánh mắt còn tinh quái hơn. Lưu Sơ bị cô cười trêu nên
không ngẩng đầu lên, vừa chạy ra liền sững lại. Tuy Hoắc Quang đã rời đi nhưng
có một người khác. Cô nấp ở sau mộ, đang lúc bối rối nên không biết hắn đến.
“A”, Oanh Tâm đứng ở sau Lưu Sơ, trông thấy Kim Nhật Đan thì
rất kinh ngạc, quỳ gối nói: “Oanh Tâm tham kiến Kim đại nhân.”
Kim Nhật Đan nhìn Lưu Sơ, cười vui vẻ, “Công chúa điện hạ
cũng tới bái tế Quan Quân hầu, Hầu gia ở dưới biết được chắc chắn sẽ mừng lắm.”
Cô không rõ Kim Nhật Đan đã nghe được bao nhiêu nên lúng
túng, miễn cưỡng hỏi, “Tại sao ngươi lại tới đây?”
“Nhật Đan đã nói”, Kim Nhật Đan chỉ cười, không để ý lắm tới
câu hỏi: “một trong hai người Hán mà Kim Nhật Đan bình sinh bội phục nhất chính
là Quan Quân hầu. Hôm nay ngày giỗ của Quan Quân hầu, Nhật Đan tới bái tế một lần
thì có gì là không được?”
“Tất nhiên là được chứ .” Lưu Sơ gật đầu, “Ngươi cứ bái tế
đi, ta phải hồi cung rồi.”
“Công chúa Duyệt Trữ”, Kim Nhật Đan gọi giật lại, “Trời thu
trong xanh mát mẻ, Công chúa đã không dễ xuất cung mà lại định trở về như thế
này sao?”
Lưu Sơ nghe vậy bực mình, xoay người hỏi, “Theo như Kim đại
nhân thì Duyệt Trữ phải như thế nào đây?”
“Này”, Kim Nhật Đan nhoẻn miệng hỏi Oanh Tâm: “Ngươi tên là
gì?”
Hắn hỏi khá bất ngờ, Oanh Tâm ngẩn người một lát rồi mới
đáp, “Nô tỳ tên là Oanh Tâm.”
Kim Nhật Đan bỗng giơ tay túm lấy Lưu Sơ, nói: “Ta dẫn công
chúa của ngươi đi chơi. Ngươi cứ chờ ở cửa Tư Mã phía tây, trước lúc mặt trời lặn
ta sẽ đưa cô ấy về.” Hắn mặc Oanh Tâm ngơ ngác, nhất thời không biết phải thế
nào.
Lưu Sơ bất thình lình bị hắn lôi đi, thẹn quá hóa giận, giãy
giụa định tránh ra nhưng từ thuở nhỏ đã không khỏe, làm sao có thể chống lại được
Kim Nhật Đan nên vẫn bị hắn kéo thẳng xuống núi, cả giận quát, “Kim Nhật Đan,
ngươi thật to gan!”
“Lá gan của ta đúng thật là không nhỏ.” Kim Nhật Đan không
thèm để ý, huýt gió một tiếng. Từ trong bóng râm, một con tuấn mã cao lớn uy
mãnh, phong thái hùng dũng phi đến, không phải là loại tuấn mã thuần phục hiền
lành như Lưu Sơ đã gặp ở Tấn Trung. Lưu Sơ tức thì tái nhợt mặt, lui lại một bước.
“Sao vậy?” Kim Nhật Đan nhảy lên ngựa, từ trên cao mỉm cười
nhìn xuống để lộ hàm răng trắng bóng, “Công chúa vẫn còn sợ ngựa sao?” Hắn nắm
tay kéo cô lên ngựa, cười lớn nói, “Ta chở cô chạy một đoạn nhé.” Hắn hét lớn một
tiếng, con tuấn mã hí vang rồi phi nhanh như điện chớp, nháy mắt đã ra khỏi Mậu
Lăng. Lưu Sơ ở trong lòng Kim Nhật Đan, nghe tiếng gió vù vù bên tai, biết giờ
có nói cũng