
vô dụng nên đành mím môi yên lặng.
[1'> Xuất phát từ tích “Phượng đậu ngô đồng.” Phượng ở đây chỉ
người con gái, cây ngô đồng ám chỉ người con trai cứng cỏi, là chỗ dựa vững chắc
để người con gái dựa vào.
Chạy được một lát thì Kim Nhật Đan hô một tiếng, ghìm ngựa lại
rồi nhảy xuống, mỉm cười nói: “Đến rồi.” Lưu Sơ ngồi trên lưng ngựa, nhìn chung
quanh thấy hoàn toàn lạ lẫm.
“Cưỡng ép công chúa đương triều”, cô lạnh lùng nói, “Kim Nhật
Đan, rốt cuộc ngươi nghĩ mình có mấy cái đầu? Hơn nữa ngươi cho là ngươi so với
một muội muội ruột thịt như ta thì đại ca sẽ bảo vệ ai?”
“Oan uổng quá.” Kim Nhật Đan cười vang, dang rộng hai tay,
“Ta chỉ cảm thấy Công chúa đã phiền muộn ở cung Kiến Chương quá lâu nên dẫn ra
ngoài hóng mát một chút. Xuống đây đi.”
“Hóng mát cũng phải cần ta đồng ý mới được.” Lưu Sơ cười lạnh
nói, “Nếu ngươi không đưa ta trở về thì ta không xuống.”
“Vậy à?” Kim Nhật Đan nhíu mày, ôm quyền nói, “Công chúa
không xuống thật sao? Ta sẽ bảo Hắc Phong của ta mang cô đi vậy.” Hắn làm bộ muốn
huýt sáo. Lưu Sơ nhìn khoảng cách từ lưng con ngựa ô tới mặt đất, không rét mà
run, vội vàng nói, “Được rồi, được rồi, ta xuống là được chứ gì.” Cô vịn tay
Kim Nhật Đan xuống ngựa, vẫn chưa hết giận, oán hận nói, “Ngươi coi thường ta sợ
ngựa đúng không? Ngươi không sợ khi trở về ta sẽ tố cáo tội trạng của ngươi với
phụ hoàng hay sao?”
Người thiếu niên dìu tay cô, khuôn mặt thoáng hiện ý cười, cố
tình cao giọng: “Công chúa Duyệt Trữ cảm thấy ỷ vào Hoàng Thượng và Thái tử điện
hạ vinh dự lắm sao?”
“Ngươi!” Lưu Sơ tức giận đến mức giậm chân, biết rõ là hắn
khích tướng nhưng vẫn không nhịn được nói, “Ngươi thì có gì đặc biệt hơn người
chứ.”
Tháng Chín ở thành Trường An đã là cuối mùa thu. Lưu Sơ nhìn
bốn phía, bất giác thán phục Kim Nhật Đan đã lựa chọn được một chỗ rất đẹp. Tuy
cây cỏ dần úa vàng nhưng chính vì thế mà trời đất mới hiện ra vẻ yên tĩnh mênh
mang. Cô quay đầu lại nhìn ra xa, cây phong trên Mậu Lăng ánh lên sắc hồng, rạng
ngời như mây gấm.
“Ồ Kim Nhật Đan.” Cô không nhịn được, quay đầu lại hỏi:
“Ngươi kéo ta đến đây rốt cuộc là muốn làm gì?”
“Con người làm chuyện gì cũng phải có dụng ý sao?” Kim Nhật
Đan nhàn nhã nằm trên mặt đất, miệng ngậm một cọng cỏ khô, nụ cười trong sáng.
“Thỉnh thoảng dừng lại nghỉ ngơi một chút, ngắm nhìn trời xanh, mây trắng, cỏ
vàng chẳng phải cũng tốt sao?”
“Thật không?” Lưu Sơ khẽ cười lạnh, “Nếu chỉ là thế thì ta
ngắm nhìn ở điện Trường Môn cũng được, cần gì phải đến chỗ này?”
“Công chúa Duyệt Trữ”, Kim Nhật Đan bỗng nhiên quay đầu nhìn
cô, “Còn nhớ những điều ta nói với cô ở Tấn Trung không? Làm người chẳng thể
nhìn mãi về quá khứ.”
“Nhìn về con đường phía trước còn rất nhiều phong cảnh mỹ lệ.”
Lưu Sơ chợt cảnh giác, nhìn hắn vẻ đề phòng, nhẫn nại nói:
“Rốt cuộc ngươi muốn nói điều gì?”
“Không có gì.” Kim Nhật Đan bỗng nhiên lại cười ha hả, “Chỉ
muốn để cho Công chúa đừng như một đứa trẻ, mãi không thể xa rời phụ thân, mẫu
thân và ca ca?”
“Kim Nhật Đan!” Lưu Sơ nghiến răng nghiến lợi, lại nghe Kim
Nhật Đan nói tiếp, “Thật không ngờ, lúc Công chúa Duyệt Trữ nổi giận lại là lúc
có sức sống nhất, xinh đẹp mê người.”
Cô hơi sửng sốt. Kim Nhật Đan quay sang chỗ khác, nhớ lại,
“Lúc phụ thân ta còn sống, ta ở trong bộ lạc Hưu Đồ đã được nghe tên của cô,
người biết chuyện nhà Hán kể rằng hoàng đế nhà Hán sinh được bốn người con
trai, sáu người con gái.”
Sau đó thì hắn chỉ chú ý tới tên hiệu của các hoàng tử, còn
về phần những công chúa đẹp như hoa như gấm thì chỉ nghe qua loa về danh hiệu
và biết người được hoàng đế nhà Hán sủng ái nhất là Công chúa Duyệt Trữ.
Duyệt Trữ! Duyệt Trữ! Cái tên này quả nhiên rất đẹp, không
giống như danh hào của các công chúa khác. Khi đó hắn còn chưa biết rằng cái
tên này sau đó chiếm một vị trí quan trọng như thế nào trong cuộc đời mình. Biến
cố Hà Tây xảy ra, phụ thân hắn bị Lâu Phiền vương giết chết. Hắn và mẫu thân, đệ
đệ đều bị bắt vào cung nhà Hán làm nô lệ. Số phận chỉ qua một đêm đã đổi khác,
nếu nói là hận thì hắn càng hận đám người cùng tộc đã tàn hại lẫn nhau. Thời
gian ở trong cung nhà Hán, hắn đã nghe được rất nhiều chuyện, bao gồm từ chuyện
thiên tử nhà Hán dốc sức vì nước, thấy Trần nương nương từng bị phế hậu lại được
sủng hạnh, thiếu niên anh hùng Quan Quân hầu Hoắc Khứ Bệnh, cho tới đôi huynh
muội lưu lạc bên ngoài thời niên thiếu rồi cuối cùng trở về với hoàng gia. Hắn
đã được gặp Hoắc Khứ Bệnh. Đó đúng là một hán tử thật sự, có tính cách hào
hùng, dũng mãnh, không giống đám binh sĩ nhà Hán mà ngược lại giống những người
thảo nguyên lớn lên trên lưng ngựa hơn. Người đời thường nói Hoắc Khứ Bệnh chết
đi vào những năm tháng anh hùng nhất của đời mình và người con gái trong lòng hắn
chính là Công chúa Duyệt Trữ Lưu Sơ mà bệ hạ sủng ái nhất.
Chuyện tình này thật sự đáng để ngẫm nghĩ. Lúc đó hắn đang ở
vị trí hèn mọn nhất trong cung nhà Hán mấy năm, dần hiểu được sự tranh đấu khốc
liệt trong chốn phồn hoa đẹp đẽ nhất của thế gian này. Hai người rõ ràng thuộc
v