
, nhẹ nhàng đáp,
“Cũng được.”
Y cho Kim Nhật Đan cơ hội lần này dĩ nhiên là vì A Kiều giữ
vẻ lạnh lùng liên tiếp mấy ngày liền khiến y phát mệt mỏi, không thể không làm
theo ý nàng. Ngay cả chuyện khác đi, y nghĩ, nếu Duyệt Trữ kiên quyết thì cuối
cùng y cũng đồng ý, bởi vì y không nỡ để Duyệt Trữ phải buồn.
Duyệt Trữ ở trong lòng y chính là một A Kiều chưa từng bị
thương tổn. Y từng đích thân gây thương tổn cho A Kiều nên hy vọng Duyệt Trữ
không phải đi qua con đường này. Y che chở cho Duyệt Trữ cũng tựa như năm đó
che chở cho A Kiều, thế nên y căn bản không thể nào lại chính tay gây tổn
thương cho Duyệt Trữ một lần nữa. Chỉ là nỗi lòng kín đáo này lại ẩn sâu dưới lớp
tuyết rơi dày ở cung Kiến Chương, chẳng bao giờ thấy tung tích.
Sau buổi trưa ngày cuối cùng của năm Nguyên Đỉnh, tuyết đầu
mùa rơi lất phất nhưng chỉ lát sau đã đổ xuống trắng trời. Từ trong cung Kiến
Chương nhìn ra ngoài, khắp nơi chỉ là một màu trắng xóa. Song tuyết rơi có lớn
hơn nữa cũng không ngăn được không khí lễ hội mừng năm mới. Cung nhân cung Kiến
Chương từ trên xuống dưới đã trang trí cung điện rực rỡ hẳn lên như mới, treo
những đèn lồng đỏ thắm trên hành lang khiến cho đêm đông lạnh lùng vắng lặng trở
nên ấm áp hơn. Lưu Triệt nghĩ đến thân thể yếu ớt của A Kiều, không muốn nàng
phải đi xa nên quyết định tổ chức gia yến ở Phi Tuyết các trong cung Kiến
Chương.
Khi trời sẩm tối, Trần A Kiều bước lên long xa, ra lệnh, “Đi
đến Phi Tuyết các.”
Nàng ngồi ở trên long xa vẫn nghe thấy tiếng gió Bắc thổi
soàn soạt hất tung tấm rèm xe, nhìn thấy những bông tuyết rơi xuống thành từng
dải trông giống như cành liễu đung đưa trước gió. Nàng không nhịn được thò tay
ra đón lấy một bông, cảm giác trên tay hơi lạnh, nhìn xuống thấy bông tuyết đã
nhanh chóng tan đi, chỉ để lại một vệt nước đọng.
Nàng chợt nhớ lại chuyện năm xưa đã rút một quẻ thẻ ở chùa
Viên Giác, trên đó có đề một bài thơ thất ngôn:
“Cháu con Cao Tổ thuộc chi đầu,
Tâm hồn đạm bạc lòng thanh cao.
Kiến Chương trùng điệp ba nghìn dặm,
Đãi sạch cát đi thấy được vàng.”
“Đãi sạch cát đi thấy được vàng.”
“Đãi sạch cát đi thấy được vàng.”
Đến giờ thì nàng đã hiểu được ý tứ của ba câu đầu nhưng suy
nghĩ mãi vẫn không ra câu cuối cùng này. Nàng vẫn có cảm giác rằng một khi hiểu
thấu đáo được nó thì tất cả sẽ đi đến điểm cuối cùng, có một kết cục tốt đẹp.
Năm Nguyên Quang thứ năm, Trần A Kiều bị phế.
Năm Nguyên Quang thứ sáu, nàng sinh được Mạch Nhi và Tảo Tảo.
Năm Nguyên Sóc thứ sáu, Lưu Triệt biết được sự tồn tại của
nàng, cuối năm đó, nàng trở về cung Hán.
Cho tới bây giờ thì những năm Nguyên Đỉnh cũng sắp kết thúc.
Bấm tay khẽ đếm, bao nhiêu năm đã êm đềm trôi qua. Bọn họ được số phận đưa đẩy
quấn quít lấy nhau, cùng nhau trải qua suốt bấy nhiêu năm, cũng chẳng còn trẻ nữa.
Nếu bảo “Dùng hết cát xong mới đến tiền” thì rốt cục là nhằm nói đến một kết cục
như thế nào?
Năm Nguyên Đỉnh thứ sáu là một năm đầy biến động dữ dội,
bình định Tây Nam, điều binh trấn áp quân phản loạn. Những hành động này vừa đồng
thời mở rộng biên giới vừa nâng cao vị thế đất nước khiến bậc đế vương ở điện
Tuyên Thất bừng bừng chí khí, văn thành võ đức đều đạt tới đỉnh cao không ai
sánh bằng. Còn đối với nàng thì năm Nguyên Đỉnh thứ sáu cũng được coi là năm tốt.
Từ rất xa, nàng nhìn thấy Phi Tuyết các đèn đuốc sáng trưng,
trang hoàng ấm áp như cả điện đã vào xuân. Lưu Sơ đứng trên hành lang, gọi to,
“Mẫu thân.” Sắc mặt cô rạng ngời, mặc bộ áo gấm lót lông cừu trắng tinh như hòa
tan trong tuyết ở bên ngoài điện, mái tóc buông xõa lên đôi gò má đỏ hồng đẹp
như ngọc.
“Khoan đã.” Nàng mỉm cười bước xuống xe, cầm tay Lưu Sơ mà hỏi,
“Tảo Tảo có lạnh không?”
“Không lạnh.” Lưu Sơ cười khúc khích, tay cô quả nhiên ấm
áp. “Mẫu thân hôm nay thật xinh đẹp, phụ hoàng trông thấy nhất định là thích lắm.”
Cô thỏa mãn thở phào một hơi, nũng nịu dựa vào người A Kiều, “Thoạt nhìn thì mẫu
thân còn rất trẻ, người không biết mà trông thấy thì nhất định sẽ không cho rằng
chúng ta là hai mẹ con mà ngược lại cho là hai chị em đấy.”
“Dẻo miệng.” Nàng không nhịn được, cười phá lên, gõ gõ vào
trán Lưu Sơ, chế giễu, “Con thỏa mãn rồi chứ? Đúng là nhà ta có con gái sắp trưởng
thành mà.” Hình ảnh cô bé ở Đường Cổ Lạp Sơn ngây thơ ngước mắt gọi mẫu thân
còn rõ mồn một trước mắt, thế mà chỉ thoáng qua đã đến tuổi có thể lập gia
đình.
“Mẫu thân.” Lưu Sơ tức thì mặt đỏ ửng, yêu kiều nói: “Còn ba
năm nữa, ai biết sẽ thay đổi thế nào?” Ánh mắt cô lấp lánh, nói: “Phụ hoàng lần
này hiểu rất rõ lòng con. Con lại có thể từ chối để được ở bên cạnh mẫu thân
thêm ba năm nữa, thật là hay biết mấy.”
“Lại từ chối nữa sẽ thành lão cô nương đấy.” Nàng mắng yêu,
ngẩng đầu lên thì liền trông thấy long xa ngự giá đang đi đến từ hướng điện
Tuyên Thất. Trên long xa chính là người mà nàng đã chung sống suốt nửa cuộc đời.
Nàng từng cho rằng tên của y đối với nàng cũng giống như tên tuổi của biết bao
danh nhân trong lịch sử, chỉ là một dãy ký tự lạnh băng trên giấy, thế nhưng số
mệnh đùa cợ