
t đã bất đắc dĩ hợp nhất cả hai làm một. Để đến nỗi bây giờ dù nhắm
mắt, nàng vẫn có thể hình dung ra từng nét nhỏ nhất trên khuôn mặt y, quen thuộc
với hơi thở của y như những đường chỉ trong lòng bàn tay.
Số mệnh thật kỳ diệu. Nàng bị nhấn chìm trong vòng xoáy số mệnh
xoay vần nhưng đến cuối cùng đành chịu tin rằng có nhiều việc sẽ trở nên nhạt
nhòa quên lãng theo dòng thời gian trôi qua. Phảng phất như một người đi trên
con đường cái lớn bỗng nhiên ngoặt vào một ngã rẽ, đi trên ngã rẽ này hồi lâu
thì dần dần quên mất con đường đang đi dưới chân bây giờ vốn không phải là con
đường lúc ban đầu.
Long xa đi trên mặt đất phủ tuyết làm vang lên những tiếng lạo
xạo, để lại hai đường rãnh thật sâu, dừng lại ở trước Phi Tuyết các. Cung nhân
đi theo xe vén rèm lên cho Lưu Triệt mặc bộ y phục bằng gấm đen bước xuống. Y
trông thấy nàng đứng ở hành lang thì ánh mắt dịu đi, hàm chứa vẻ ấm áp. Dường
như y nhớ lại rất nhiều chuyện, từ rất nhiều năm trước đây. Khi đó hai người
còn là đôi vợ chồng trẻ, mỗi lần y từ Tuyên Thất trở về Tiêu Phòng, nàng đều ra
đứng trước điện chờ đón, lòng ngập tràn vui sướng. Khi đó y luôn tỏ vẻ bất đắc
dĩ, “Kiều Kiều, nàng không phải luôn ra đón thế này.”
“Thiếp biết rồi.” Khi đó nàng cười thật thoải mái. “Thiếp chỉ
muốn được gặp chàng sớm hơn một chút.”
“Kiều Kiều”, Lưu Triệt mỉm cười bước tới, kéo tay nàng với vẻ
rất tự nhiên mà nói: “Vào nhà đi thôi.”
“Được rồi.” Nàng cúi đầu, đáp khẽ, liếc thấy hình như con
gái đang che miệng cười. Lúc bắt đầu, bên cạnh nàng là y. Đến cuối cùng thì bên
cạnh nàng cũng vẫn là y.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi Trần hoàng hậu phục vị, Hoàng
đế và Hoàng hậu chính thức cùng nhau xuất hiện tham dự gia yến của hoàng cung.
Những ngọn nến đỏ to bằng cổ tay được xếp thành hai hàng khiến Phi Tuyết các
cũng nhuộm một sắc đỏ hồng nhạt tràn ngập ý mừng vui, rực rỡ như ban ngày. Mọi
người trong điện đều quỳ bái, cung kính nói, “Tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu
nương nương.”
“Tất cả đứng lên đi.” Lưu Triệt dường như đang vui, ôn hòa
nói.
A Kiều theo y bước lên ngồi lên trên ghế chủ tọa, từ trên
cao nhìn xuống các phi tần và con cái Hoàng đế đang ngồi bên dưới mà khẽ thở
dài, uống cạn chén rượu nhỏ. Hết năm này qua năm khác, Trần hoàng hậu độc chiếm
ân sủng khiến hậu cung trở nên điêu linh. Sau khi Doãn Giai La vào Dịch đình,
Vương Thẩm Hinh, Vệ Tử Phu, Lý Chỉ lần lượt chết đi, trong số các phi tần chỉ
có mỗi mình Hình Nhược là nàng còn quen mặt. Nhưng nét mặt Hình Nhược cũng đã
trở nên ảm đạm, quá đau buồn nên già đi rất nhiều. Ngoài việc không được vua ân
sủng, đứa con nuôi Lưu Hoành cuối cùng cũng có kết quả thê lương. Thâm cung tịch
mịch, sống với nhau lâu thì dù là con không do mình sinh ra cũng vẫn có thể
phát sinh tình cảm, huống chi Lưu Hoành xưa nay luôn biểu hiện vui vẻ lại chịu
hẩm hiu cũng là một đả kích khá lớn.
Cung nữ mang Bích Nhưỡng Xuân lên cung kính châm rượu cho
nàng. “Mẫu thân.” Lưu Mạch dẫn Thượng Quan Linh tiến lên bái chào, tươi cười
nói. “Nhi tử kính chúc mẫu thân năm mới an khang, phúc thọ an khang.”
“Hay lắm.” Nàng cũng mỉm cười đáp lời, uống cạn chén rượu nhỏ.
Lưu Triệt nhìn sang, nhíu mày nói: “Kiều Kiều không nên uống
quá nhiều. Uống rượu nhiều sẽ làm tổn hại sức khỏe.”
“Thiếp đang vui mà.” Nàng xoay đầu lại, cười khúc khích, men
rượu dâng trào khiến hai gò má thoáng đỏ hồng lên, đôi mắt lấp lánh như ánh
sao. “Sắp sang năm mới rồi, bệ hạ không thấy vui sao?” Suốt bao năm qua nàng
chưa bao giờ có nét mặt thanh thoát vui vẻ như vậy. Y không nói gì thêm nữa.
Nhạc công nắn phím tấu lên những cung đàn sâu lắng. Mặc dù
Tư Mã Tương Như và Lý Diên Niên lần lượt rời đi được mấy năm rồi nhưng Nhạc phủ
vẫn tiếp tục vận hành, sưu tập được không ít ca dao dân ca và sáng tác những ca
khúc mới. Phong cách ca vũ nhạc cung đình cũng được thay đổi làm nổi bật vẻ
thanh tân dễ thương nhưng dù ca vũ có hay đến đâu chăng nữa thì xem mãi cũng trở
nên tẻ nhạt. Yến hội hoàng gia tuy là gia yến nhưng nào có ai dám thật sự cởi mở
tâm hồn? Dạ yến tiến hành đến gần khuya thì Lưu Triệt cũng cảm thấy nhàm chán,
nói: “Tất cả giải tán thôi.” Y xoay người nhìn lại, thấy A Kiều đã có vẻ ngà
ngà say liền bật cười, bảo, “Hoàng hậu và trẫm sẽ cùng nhau đi xe trở về, các
ngươi cũng tự mình về đi.” Lục Y không dám nói gì, chỉ khuỵu gối chào rồi lặng
lẽ lui ra.
Nàng như say mà không say, bước lên ngự xa, vén rèm nhìn ra
ngoài, bỗng nhiên thốt lên, “Tuyết ngừng rơi rồi.” Đúng là tuyết đã ngừng rơi
khi dạ yến đang diễn ra.
Y nghe thấy tiếng thở dài than tiếc hận của nàng, từ đằng
sau ôm nàng vào lòng, “Kiều Kiều thích tuyết lắm sao?”
Vòng eo nàng nhỏ như chưa đầy một chét tay. Y đã từng vui
thích khi được ôm vòng eo thon thả này, nhưng tới bây giờ thì lại mơ hồ lo lắng
thế này có phải là sức khỏe không tốt hay không. Nàng nghiêng đầu suy tư, mấy sợi
tóc đen xòa lên mặt y thật mềm mại đáng yêu. Nàng bảo: “Thiếp chỉ thích tiết trời
không lạnh.”
Nàng yêu thích những bông tuyết trong suốt lóng lánh nhưng lại
sợ cá