
ngoài, đời sống dân chúng trong nước cũng không thấy điêu linh, quốc lực cường
thịnh áp chế các nước chung quanh. Trong hoàn cảnh đó, quốc vương Ô Tôn tự sai
sứ tới Hán triều bái phỏng cũng là chuyện hợp lý.
Trong lịch sử nhà Hán, kết hôn cầu hòa là kế sách kém cỏi.
Lưu Triệt vì tỷ tỷ của mình là Trưởng công chúa Nam Cung Lưu Đàm chịu khổ cả đời
mà phản cảm với chuyện này. Hơn nữa, tính cách của y vốn trời sinh đã cao ngạo,
cũng không muốn đem áp lực nặng nề của chuyện hưng thịnh, ổn định của quốc gia
lên người một cô gái yếu ớt.
Vào năm Nguyên Đỉnh thứ hai, sứ giả Ô Tôn lần đầu tiên vào đất
Hán đã bị lóa mắt bởi sự phồn hoa của kinh đô Trường An, sau khi về nước liền
ra sức ca ngợi Đại Hán rộng lớn, giàu có và đông đúc. Vào năm Nguyên Phong đầu
tiên, Ô Tôn Vương Côn Mạc chọn trong đám con cháu rồi phái cháu trai Quân Tu Mỹ
dẫn theo cháu gái A Mạc Đề tới nhà Hán để hiến ngựa tốt của Ô Tôn và kết hôn cầu
hòa. Lịch sử lại xoay vòng theo một phương thức kỳ diệu.
Lưu Triệt trọng thị sứ giả lần này của Ô Tôn, tiếp kiến ở điện
Tuyên Thất. Tối đến trở về điện Trường Môn, Trần A Kiều hỏi Lưu Triệt, “Chuyện
Ô Tôn kết hôn cầu hòa, bệ hạ có tính toán gì không. Dù thế nào thì cũng phải có
một người chịu khổ sao?”
“Đại Hán có lợi trong việc bang giao hòa thuận với Ô Tôn nên
không thể từ chối.” Lưu Triệt thở dài, “Chỉ là chọn người khá khó khăn.”
“Vậy à.” Trần A Kiều nhẹ nhàng, “Ô Tôn đưa thiếu nữ tới kết
hôn cầu hòa nhưng cũng không thể khuất phục được thân phận cháu gái quốc vương
của nàng ta. Khổ nỗi các hoàng tử của bệ hạ nếu không phải đã lập gia đình rồi
thì còn chưa tới tuổi. Đứa duy nhất dường như có thể được thì lại bị người cầm
cố trong Bắc cung.”
Lưu Triệt khẽ nhíu mày, nói: “Tuy là cháu gái của Ô Tôn
vương, nhưng dù sao…”
Y còn chưa nói hết lời nhưng lòng A Kiều đã lạnh ngắt. Thân
phận cơ bản nhất của Lưu Triệt vẫn như cũ là một vị đế vương. Y vì sự liên hiệp
với nước khác mà có thể đem con cháu tôn thất gả đến Ô Tôn nhưng trong thâm tâm
vẫn còn xem thường thiếu nữ man di. Kim Nhật Đan mà Tảo Tảo nhìn trúng cũng là
người man di không hơn không kém.
“Thật ra thì còn có một biện pháp.” Lưu Triệt thấy nàng có vẻ
ưu phiền, đột nhiên sinh lòng muốn đùa giỡn, “Mục đích ban đầu của Ô Tôn vương
là tính gả cháu gái của ông ta vào…” Y dừng lại, ánh mắt dần trở nên âm trầm.
Ngoài A Kiều ra thì các thiếu nữ khác dù có đẹp đến mấy đối với y cũng không
quan trọng. Nếu y thực sự nhận lời lấy A Mạc Đề thì coi như vô duyên vô cớ tự hạ
thấp vai vế xuống hai bậc so với lão nhân kia.
Trần A Kiều nghe một lúc mới hiểu. Ô Tôn ở vùng Tây Vực xa
xăm nên không biết hoàng đế nhà Hán chỉ sủng ái một mình nàng, thế nên mới đầu
đưa A Mạc Đề tới là để dâng cho Lưu Triệt làm phi tần. Nàng cứ một mực xét chuyện
theo ý của mình, ngay cả dấu hiệu rõ ràng như vậy cũng sơ suất bỏ qua.
“Lưu Triệt!” Nàng trừng mắt, tức giận hô lên.
Lưu Triệt cười lớn, ôm lấy nàng, nói: “Trẫm thật sự đã lâu
không được trông thấy Kiều Kiều tức giận rồi đấy.”
Trong lòng nàng ngầm cảnh tỉnh, chỉ mong mấy ngày nàng đã liên
tiếp phạm hai sai lầm, phải chăng điều này chứng tỏ rằng nàng thật sự hy vọng
có thể nắm tay y tới lúc bạc đầu? Dần dần, nàng đã tin vào tâm ý của y, tin rằng
y yêu mình, coi trọng mình, sẽ không bao giờ lại làm tổn thương mình được nữa.
Hoặc là ít nhất hy vọng rằng mình có thể tin tưởng được như vậy?
Tháng Ba năm nguyên Phong đầu tiên, Lưu Triệt cho bày đại yến
ở cung Vị Ương chiêu đãi cháu trai và cháu gái của Ô Tôn vương, đồng thời mời
con cháu tôn thất tới dự. Trần A Kiều là nữ chủ nhân của Đại Hán, ngồi bên cạnh
đế vương, vẻ mặt lạnh nhạt. Cháu trai của Ô Tôn vương là Quân Tu Mỹ cư xử rất
có chừng mực, là một nhân vật không đơn giản. A Mạc Đề mũi cao mắt sáng trông cực
kỳ xinh đẹp, có phong thái hào sảng dám yêu dám hận của người tái ngoại. Cô
không hề nhìn đến đám tôn thất ngồi đối diện mà lại thỉnh thoảng liếc nhìn Lưu
Triệt ngồi trên ghế chủ tọa ở bên trên. Ánh mắt đó khiến Trần A Kiều có cảm
giác rất không thoải mái nhưng lại không thể bộc lộ ra.
Sau khi yến hội, A Mạc Đề ra khỏi cung vẫn còn luyến tiếc
nhìn mãi về cung Vị Ương tráng lệ huy hoàng rồi lại hưng phấn nhìn phố xá Trường
An phồn hoa thịnh vượng. Quân Tu Mỹ thấy vậy cau mày, kéo nàng trở về dịch trạm,
nói luôn “A Mạc Đề, muội thích ai trong số đám con cháu quý tộc nhà Hán có mặt
hôm nay thì nói cho ca ca biết. Chắc là hoàng đế nhà Hán sẽ thành toàn, còn những
chủ ý khác thì muội hãy quên ngay đi.”
“Muội không thích ai.” A Mạc Đề dẩu môi: “Muội chỉ thích
hoàng đế nhà Hán của bọn họ. Con gái Ô Tôn nếu phải gả thì chỉ gả cho bậc anh
hùng. Trong mắt của muội, y chính là anh hùng lớn nhất. Lúc trước chẳng phải ca
ca và gia gia đều nói sẽ gả muội cho y, sao bây giờ lại thay đổi chứ?”
“Muội còn chưa nhận ra sao?” Quân Tu Mỹ nhẫn nại nói: “Hôm
nay y sắp xếp như thế có nghĩa là căn bản không có ý muốn kết hôn với muội. Người
trong thành Trường An đều nói rằng hoàng đế nhà Hán chỉ sủng ái mỗi hoàng hậu của
mình. A Mạc