Teya Salat
Kim Ốc Hận

Kim Ốc Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328040

Bình chọn: 8.5.00/10/804 lượt.

Vào năm Nguyên Phong thứ sáu, Ích Châu, Côn Minh làm phản.

Lưu Triệt sai Tiết Thực xuất quân bình định. Vào năm sau nhà Hán đổi niên hiệu

thành Thái Sơ. Tháng Năm năm Thái Sơ đầu tiên, triều đình ban chiếu dùng “Thái

Sơ lịch”, lấy tháng Giêng là tháng đầu năm chọn màu vàng làm chính, tính theo

ngũ hành, quy định các chức quan, âm luật và lễ nghi của tông miếu, của bá quan

thành chuẩn mực cho đời sau.

Tháng Tám năm Thái Sơ thứ hai, Lưu Triệt phái sứ giả đem

vàng đến Đại Uyển đổi lấy Hãn huyết bảo mã. Đại Uyển vương khâm phục uy thế của

Đại Hán nên dâng tặng bảo mã. Trần A Kiều nghe danh Hãn huyết bảo mã đã lâu, đợi

sau khi sứ giả từ ngàn dặm xa xôi đem bảo mã trở về vườn ngự uyển ở Trường An,

không nén nổi tò mò, kéo Lưu Triệt đi xem. Con ngựa toàn thân đỏ rực, cao lớn

nhanh nhẹn, ánh mắt ngạo nghễ, danh bất hư truyền. A Kiều nóng lòng muốn thử,

Lưu Triệt lo lắng cho thân thể của nàng, nói: “Chờ để thuần phục đã.”

Hãn huyết bảo mã cực kỳ cao ngạo, liên tục hất ngã mấy người

thuần ngựa, sắc mặt Lưu Triệt trầm xuống, “Đại Hán được xưng anh tài xuất hiện

lớp lớp, sao ngay cả một con tuấn mã cũng không thể thuần phục nổi?”

“Phụ hoàng”, Lưu Mạch đứng bên cạnh, thấy đúng là bảo mã, lại

muốn mẫu thân hân hoan, chắp tay nói, “Xin để nhi thần thử một lần.”

“Thái tử?” Lưu Triệt do dự, vẫn nói con của thiên tử làm gì

cũng phải cẩn thận. Thái tử là người kế vị một nước, có thân phận cao quý, thuần

phục ngựa lại là một công việc nguy hiểm, chẳng may té ngã thì ắt là không hay,

vì dù không làm sao thì riêng việc không thuần phục được ngựa cũng đã mất thể

diện rồi. Nhưng thời niên thiếu của y cũng từng mạo hiểm như vậy, lúc đạp trên

đầu sóng ngọn gió, đã bao giờ biết sợ hãi?

“Mạch Nhi”, A Kiều thì lại tin tưởng con mình, thay y sửa

sang lại cổ áo cho con trai rồi dặn dò: “Cẩn thận đấy.”

“Dạ.” Lưu Mạch giao mũ qua cho Thành Liệt, buộc lại tóc, vào

trường ngựa, bước tới trước con Hãn huyết bảo mã. Con tuấn mã liên tục hất văng

mấy người nên cũng có phần mệt mỏi, hơi chồm vó trước lên, thở phì phì. Lưu Mạch

nhìn thấy ánh mắt nó lấp lánh, cực kỳ kiêu hãnh. Hắn thình lình phóng lên ngồi

vững vàng trên lưng ngựa. Hãn huyết bảo mã sửng sốt một lúc rồi tung vó phóng

như điên, nhảy lên chồm chồm, định hất người trên lưng xuống. Song trên lưng nó

là người kế thừa công phu của Triêu Thiên Môn mà những người thuần ngựa bình

thường không thể sánh kịp. Lưu Mạch bình tĩnh ngồi trên lưng ngựa, cảm giác như

đang ở trên một con thuyền nhỏ giữa đại dương, sóng gió mạnh hơn nữa vẫn vững tựa

Thái Sơn. Cũng không biết trải qua bao lâu, con tuấn mã bên dưới rốt cục nhụt

chí, dần ổn định lại, cả người lẫn ngựa đều đầm đìa mồ hôi.

“Hay!!!” Tiếng reo hò chung quanh vang lên như sấm. Có cung

nhân cơ trí khen, “Thái tử điện hạ quả nhiên dũng mãnh phi thường, hàng phục được

bảo mã.” Lưu Mạch coi như không nghe thấy, ngồi yên trên lưng ngựa, cười tươi tắn.

Ánh mặt trời mùa thu chiếu nhàn nhạt trên trường ngựa. Nhiều năm về sau, đám

cung nhân vẫn còn nhớ mãi nụ cười trong sáng của Chiêu hoàng đế có thể so sánh

với ánh mặt trời mùa thu ấm áp lúc ấy. Chiêu hoàng đế không giống với Vũ hoàng

đế vì miệng của hắn luôn có nếp nhăn khi cười, nhưng nó chỉ ôn hòa chứ không nồng

ấm. Vì ngày đó có Hiếu Vũ Trần hoàng hậu đứng ở bên ngoài nhìn, cho nên hắn mới

có thể cười thật lòng.

Mở đầu truyện của Ban Siêu đời sau về Hiếu Chiêu hoàng đế có

viết: Hiếu Chiêu hoàng đế chí hiếu với mẫu thân.

Lưu Mạch nhảy xuống ngựa, sai thị tòng làm một bộ yên cương

hợp với ngựa, quay lại nhìn mẫu thân đang bước tới, mỉm cười nói, “Giờ mẫu thân

có thể cưỡi được rồi.”

Hãn huyết bảo mã lấy hết ngạo khí còn sót lại gõ gõ chân, liền

bị Lưu Mạch trừng mắt. Nó dường như hiểu sự quan trọng của người phụ nữ này đối

với chủ nhân nên yên tĩnh trở lại. Truyền thuyết quả nhiên là thật, mồ hôi của

Hãn huyết bảo mã đỏ như máu, nhuộm hồng cả thân nó, cũng nhuộm hồng phần dưới y

phục của Lưu Mạch. A Kiều nhìn thấy cau mày, mất hứng nói: “Nhuộm thành như vậy,

coi như y phục bỏ đi một nửa.”

Lưu Mạch không ngờ mẫu thân lại đáp lại như thế, cất tiếng

cười lớn. Hãn huyết bảo mã nghe tiếng cười, cảm giác mình bị sỉ nhục, quay đầu

nhìn hai mẹ con trước mặt vẻ tò mò.

“Vậy thì xin mẫu thân ban cho nó một cái tên”, Lưu Mạch nói.

“Con ngựa này là lương câu[5'> của thiên hạ, lông đỏ như máu,

mồ hôi cũng đỏ như máu”, A Kiều suy nghĩ một chút nói, “Vậy đặt tên là Chu Ly

đi.”

[5'> Lương câu: Ngựa tốt.

Bởi vì Lưu Mạch thuần phục được Chu Ly nên Lưu Triệt ban nó

cho Lưu Mạch. Khi Lưu Mạch trở lại điện Bác Vọng, Thượng Quan Linh đã nghe nói

chuyện ở trường ngựa. Cho dù mắt thấy Lưu Mạch không hề bị tổn thương nhưng

nghĩ lại vẫn kinh tâm động phách, bước ra đón, lo lắng hỏi: “Điện hạ có chuyện

gì không?”

“Không sao.” Lưu Mạch thay y phục, vẫn còn hăng hái: “Linh

Nhi, ta tập võ từ thuở nhỏ, chẳng qua là một con ngựa mà thôi, sao làm khó được

ta.”

Lưu Yêu đã ba tuổi, có thể nói được mấy từ, bi bô gọi, “Phụ

thân.” Gương mặt cô bé không giống cha mẹ m