
ại,nàng liền nhìn thấy cái gương lớn bằng
lòng bàn tay,không biết từ khi nào,theo túi hương bên gối rơi ra
ngoài.
Nàng mơ mơ màng màng đứng dậy,một tay nhặt lấy gương nhỏ.
Đây là gương một mặt làm bằng đồng rất khéo léo,mặt trái
hoa văn rất kỳ quái,nhưng điêu khắc thập phần tinh tế,chính
giữa có một phần nho nhỏ nổi lên,bốn phía là những đóa hoa
nhỏ nhắn xinh xắn sắp hàng chỉnh tề,hoa văn ở trung gian hình
thành từng đoạn những đường cong phi thường sâu,nhìn kỹ, hoa văn đó cư nhiên là một cái trận đồ ngũ hành bát quái.
Đây là di vật mẹ lưu lại cho nàng,đừng nhìn gương nhỏ,tạo
hình cũng không nhiều hoa lệ,nhưng truyền thuyết về nó một cái so với một cái còn kinh người.
Xuân Mai bưng bồn nước ấm từ ngoài phòng đi tới,vừa vào
cửa,liền nhìn thấy tiểu thư nhà mình đối với gương nhỏ mà
sững sờ.
“Tiểu thư,người lại cầm cái kính chiếu yêu kia đến ngẩn người?”
Quan Ninh Nhi ngơ ngác ngẩng đầu,đáng thương hề hề nói : “Cái gì kính chiếu yêu! Đây chính là bảo bối mẹ ta lưu lại cho ta.”
Xuân Mai bĩu môi, “Là do phu nhân lúc trước chính mình nói gương này có thể chiếu ra yêu quái.”
Quan Ninh Nhi cười hắc hắc,cũng không cùng nàng so đo,mềm
giọng làm nũng, “Xuân Mai,ta mơ thấy ác mộng,này đều do em ngày hôm qua kể nhiều như vậy chuyện khủng bố cho ta nghe.”
“Xứng đáng, ai làm cho người đêm qua vô tâm vô phế như vậy
ngủ.” Trừng nàng một chút,đem chậu nước đồng để lên ghế
trên,thuận tiện nhanh liếc mắt một cái qua giường, “Đêm qua Vương gia cũng chưa trở về trong phòng sao?”
Hoàn toàn không có tự giác bị nha đầu chất vấn,Quan Ninh Nhi chậm chập đem gương đồng tinh xảo một lần nữa thu vào túi
hương,tùy ý gật gật đầu.
“Giống như chưa có tới qua đi,ta cũng không rõ ràng.Tối hôm
qua ta ngủ cũng không tệ lắm…Nếu xem nhẹ buổi sáng mơ thấy ác
mộng.”
Nàng lưu loát đứng dậy mặc xiêm y,gian quần áo phấn chơi,thợ khéo cũng không hoa mỹ,hình thức cũng phi thường bình
thường.Tẩy đi lớp trang điểm trên mặt,hai má trắng nõn khôi
phục vẻ mềm mại dĩ vãng,mái tóc đen dài,nhẹ nhàng được cố
định bằng một cây ngân sai.Tuy rằng dáng người có chút
đậm,cũng không mất đi dáng vẻ tròn tròn đáng yêu.
Ánh mắt rất sáng,hàm răng thực trắng,tính tình lại tốt,đây là ba đặc điểm lớn nhất của Quan Ninh Nhi,cũng là nguyên nhân
lớn nhất khiến Xuan Mai nhiều năm như vậy trôi qua vẫn đối với
nàng trung thành và tận tâm.
Quan Thanh Vũ đưa tới đồ cưới hơn phân nửa là vàng bạc châu
báu,mà Quan Ninh Nhi chính mình mang theo của hồi môn chỉ có
vài món quần áo trang sức,cùng với các loại mầm mống hoa cỏ
do nàng tỉ mỉ thu gom được,đủ để khi gặp nàng cũng để lại ấn tượng không phải là cái Quan gia tiểu thư yêu thích hư vinh.
“Vương phủ so với quan phủ chúng ta lớn hơn không biết bao
nhiêu lần,tin tưởng nhất định có rất nhiều nơi thích hợp bón
phân trồng hoa,trong chốc lát dùng hết đồ ăn sáng,ta đem mang
đến đây đều là các loại hoa thượng hạng, mùa thu năm sau,chúng
ta là có thể phơi nắng trà hoa.” Quan Ninh Nhi nói.
Xuân Mai vô lực trừng nàng liếc mắt một cái, “Hiện tại
người hẳn là quan tâm không phải mấy cái hạt giống này đi?
Tiểu thư,người có hay không nghĩ tới ngày tháng sau này ở vương phủ nên như thế nào? Tối hôm qua Vương gia không có tới,người
biết này là ý nghĩa gì sao? Chưa được sủng ái đã thất
sủng,chúng ta chủ tớ hai người ngày về sau khả năng là thập
phần gian nan.”
“Có lẽ Vương gia chàng bộn bề nhiều việc…..” Quan Ninh Nhi
nháy mắt mấy cái,không hiểu sao Xuân Mai xem như vậy lại không
vui. Kỳ thật được sủng ái cùng thất sủng đối với nàng mà
nói không phải rất quan trọng, lấy hay không lấy chồng cũng
không có gì khác nhau, chẳng qua là thay đổi địa phương ngủ mà
thôi.
Bộ dáng của chủ tử vẻ mặt không cần lại chọc não Xuân Mai, bên ngoài mọi người đều nói tiểu thư ngốc, nàng thủy chung
không thừa nhận, mà hiện tại, nàng cảm thấy tiếu thư có thể
là thật sự choáng váng!
Ai, mệnh nàng vì sao lại khổ như vậy. Theo tới theo đi, cư
nhiên theo một cái tiểu thư đầu óc không minh mẫn? Xuân Mai phi
thường vô lực, ủ rũ bưng bồn nước chủ tử đã dùng qua, phẫn
nộ đi ra ngoài.
Quan Ninh Nhi tuyệt nhiên không để ý suy nghĩ của nha hoàn, dù sao Xuân Mai mỗi ngày đều là bởi vì một ít việc nhỏ mà
hướng nàng bồn chồn, nhiều năm như vậy qua, nàng sớm đã muốn
thành thói quen.
Dùng bữa sớm xong, nàng hỏi tổng quản trong phủ, hoa viên còn có chỗ nào trống, nàng nghĩ trồng vài thứ.
Vương phủ Nh