
bai mình ú na ú nần, thì cái cân nặng này của tôi quả thật
đúng là một thứ vũ khí giết người, từ việc mua quần áo cho đến việc ăn uống,
tôi hết bị người khác khinh miệt, rồi thì lại đến bị người ta khinh bỉ.
Có điều
tôi cũng không để ý lắm đâu, chị đây quả đúng nặng sáu mươi lăm ki-lô-gam thật,
nhưng mà chị vẫn còn được nằm trong diện mạnh khỏe, căn cứ theo tiêu chuẩn quốc
tế, cân nặng của một người được tính theo kiểu lấy chiều cao trừ đi 100 hoặc
110, cũng có nghĩa là, tôi mặc dù hơi béo, nhưng cũng là béo một cách khỏe
mạnh, béo một cách lý tưởng, béo một cách chuẩn mực, béo một cách tròn trịa –
được rồi, tôi công nhận, điều quan trọng nhất là, tôi thật sự không thể nào
kiềm chế cái miệng lại được!
“Phiêu
Phiêu ơi... Phiêu Phiêu à...”
Mặc cho
giọng nói của La Lợi có nhão nhoét đến mức nào đi chăng nữa, tôi vẫn không hề
mở miệng, La Lợi giận lên, giơ một ngón tay lên chỉ vào đầu tôi: “Hoàng Phiêu
Phiêu, bớt làm bộ làm tịch với tao đi nhé! Người khác không biết, chẳng nhẽ tao
mà còn không biết mày sao? Những việc như trộm cắp, làm gái làm gú có phải chưa
từng làm bao giờ đâu, bây giờ giả bộ tỏ vẻ lương thiện với tao, nói thật với
mày nhé, hôm nay mày đi, ừ thôi thế thì cũng được, không đi cũng phải ráng mà
đi cho bà đây nghe chưa!”.
Tôi cố
nuốt nuốt nước miếng: “La Lợi...”
“Nói!”.
“Tao
vẫn còn là một người con gái trong trắng...”. Tôi chầm chậm mở miệng, “Trộm
cắp... Có lẽ tao đã từng làm, làm gái... Tao thật sự chưa dám thử mà.”
Khóe
miệng của La Lợi giật giật, hai tay kéo mặt tôi ra: “Mày đi hay không, đi hay
không, đi hay không?”.
Tôi chỉ
còn biết ú ớ kêu trời>
“Đi,
được năm ki-lô-gam sô-cô-la Dove, không đi, hôm nay tao xé rách cái mồm này của
mày ra luôn, còn nữa, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày ăn cơm với mày ba bữa.”
Câu nói
cuối cùng quả đúng là một vũ khí giết người, khẩu phần ăn của La Lợi giống của
mèo như đúc, hơn nữa lại còn hay quản thúc người khác, bản thân nàng ấy uống
nước suối sẽ không cho phép người khác uống nước trái cây, bản thân nàng ấy ăn
salad sẽ không cho phép người khác ăn khoai tây chiên, nói tóm lại, mỗi lần đi
ăn cơm riêng với nàng ấy đều đau khổ muốn chết đi được, sau khi về sẽ phải ăn
thêm hai hộp mì ăn liền với ba cái xúc xích, mới có thể miễn cưỡng bù đắp lại
được tổn thất về mặt tinh thần.
Mặc dù
tôi thừa biết nó tuyệt đối sẽ không đến tìm tôi để ăn ba bữa mỗi ngày, nhưng
chỉ cần nó kiên trì ba ngày, tôi cũng sẽ như một bông hoa tả tơi dưới sự vùi
dập của mưa bão, cho nên sau khi có thêm điều kiện được mười túi khoai tây
chiên lớn, tôi kiên quyết vứt bỏ lương tâm của mình, đồng ý với yêu cầu của La
Lợi – đi xem mắt thay nó.
Thực ra
theo tôi thấy, đi xem mắt là một chuyện có gì ghê gớm lắm đâu, bình quân mỗi
ngày tôi phải giúp người khác sắp xếp trên năm lần xem mắt, tập thể cũng có,
riêng lẻ cũng có, ở khách sạn năm sao cũng có, ở những sạp hàng nhỏ bên đường
cũng có, thậm chí ở ngay tại trung tâm môi giới của chúng tôi cũng có nữa.
Việc
này chẳng qua cũng chỉ là một chàng trai và một cô gái gặp mặt nhau, những đôi
cảm thấy được thì tiếp xúc với nhau thêm một vài lần nữa, những đôi hoàn toàn
không có cảm giác thì sẽ nói một tiếng “bái bai”. Bình thường, nữ giới tương
đối có lợi, trừ phi gặp phải cực phẩm đặc biệt, nếu không lần đầu tiên gặp mặt
nhau, nam giới sẽ luôn là người trả tiền ăn.
Đối
tượng xem mắt của La Lợi lần này là do bố mẹ nó sắp xếp, địa điểm hẹn hò ở một
quán cà phê, thức ăn ở đó chắc chẳng ngon lành gì đâu, nhưng phong cách của
quán đó chắc cũng được. Khoan hãy nhắc đến âm nhạc lãng mạn, chỉ nhìn vào mấy
cái lò sưởi đó thôi, là biết có thể mặc váy siêu ngắn ngồi ở đó rồi, như vậy
cũng có gì to tát lắm đâu.
Nhưng
mà La Lợi không đồng ý, ngoài việc chê người ta không xe, không nhà, không
tiền, không sắc ra, điều mấu chốt nhất, vẫn là bởi vì đối tượng này do ba mẹ nó
giới thiệu, gia đình La Lợi ở ngay tại thành phố này, nhưng nó và tôi lại giống
nhau, đều phải thuê nhà để ở, không phải là vì nó không muốn tiết kiệm hơn một
ngàn tệ tiền thuê phòng đó, mà thực sự là vì bố mẹ nó muốn nó đi đến mức nửa
đêm còn nhảy lên đầu giường hối thúc nó.
La Lợi
muốn tìm người mà nó yêu trong cuộc đời này, nó tin tưởng vào một tình yêu vĩ
đại đang ở ngay trong tương lai không xa chờ đợi nó, làm cách nào cũng không
thể mở lòng với những đối tượng được giới thiệu đến để xem mắt được, nếu như
đối tượng này do người khác giới thiệu, có lẽ nó sẽ đi gặp mặt một chút, nhưng
lần xem mắt này do bố mẹ nó sắp đặt, nó rất sợ từ lần gặp này sẽ có một mối
liên hệ dây dưa về sau, cho nên, nói kiểu gì nó cũng không chịu đi. Nhưng mà,
nó cũng không dám làm trái lời cha mẹ mình hoàn toàn. Mặc dù thường xuyên gào
thét, cãi nhau ầm ĩ với cha mẹ mình, nhưng trong lòng, nó vẫn rất ư hiếu thuận
với cha mẹ, mỗi tháng đều đưa cho ông bà một phần mười lương của mình, điều này
đối với nó đã là một chuyện không dễ dàng gì, nếu biết rằng bình quân mỗi
tháng, nó phải tốn hơn hai ngàn tệ cho việc mua sắm mỹ phẩm và quần áo, m