Kỳ Thật Cây Lim Có Thể Dựa

Kỳ Thật Cây Lim Có Thể Dựa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325543

Bình chọn: 9.5.00/10/554 lượt.

p Tử Nam phục vụ cô uống chút nước, từ từ ôm cô vào ngực, có lẽ ban đêm

quá yên tĩnh, có chút bình thường không nói được vậy mà trong lúc lơ

đãng miệng có thể vẽ ra được.

“Bé trai cũng được, nó có thể cùng anh bảo vệ em.”

Túc Kỳ sửng sốt một phen, bỗng nhiên khóe mắt ẩm ướt.

Diệp Tử Nam nửa nằm úp sấp, đặt bàn tay khô ráo ấm áp lên bụng Túc Kỳ, nhỏ

giọng nói chuyện với Bảo bảo, Túc Kỳ nâng tay khoác lên cổ bóng loáng

của anh nhẹ nhàng vuốt ve.

“Bảo bảo con ngoan nào, mẹ mang thai con rất vất vả, đừng làm khổ mẹ, ba sẽ đau lòng, con nghe lời được không?”

Có lẽ gần đây Diệp Tử Nam và nó giao lưu có hiệu quả, vốn đang vui sướng

đạp đá đứa bé nghe được giọng nói trầm thấp bỗng nhiên an tĩnh lại.

Vẻ mặt Túc Kỳ rất ngạc nhiên nhìn bụng mình rồi nhìn Diệp Tử Nam, từ từ cười rộ lên.

Từ sau đó, mỗi lúc trời tối rốt cuộc Túc Kỳ có thể ngủ ngon.

Có lẽ đứa nhỏ này thật khéo léo hiểu chuyện, từ sau hôm ấy cho đến lúc

sinh ra cũng chưa từng giày vò, cũng có thể chuyện khi đó Diệp Tử Nam

nói với nó, có tác dụng.

Sau này Túc Kỳ trở dạ cũng rất thuận lợi, ngay cả bác sĩ cũng nói khó có gặp được loại tình huống này.

Khi tiếng khóc to có lực vang lên, Diệp Tử Nam và Túc Kỳ cảm thấy toàn bộ vất vả đều đáng giá.

Túc Kỳ bị người hai nhà vây quanh, mệt rã rời hỏi Diệp Tử Nam, “Con trai hay con gái?”

Diệp Tử Nam khom lưng hôn xuống trán ướt đẫm mồ hôi của cô, đôi mắt dần dần

đỏ lên, “Là con trai, nó rất tốt rất khỏe mạnh, vợ, em vất vả rồi.”

Túc Kỳ cười một chút liền ngủ, dường như còn nghe được tiếng cười của cha mẹ hai bên.

“Chao ôi, giống như đúc Diệp Tử Nam hồi còn nhỏ!”

“Miệng rất giống tiểu Kỳ.”

“......”

Lúc Túc Kỳ tỉnh lại, trong phòng bệnh chỉ còn Diệp Tử Nam và đứa bé trong

lòng anh. Túc Kỳ sớm vươn tay với Diệp Tử Nam, “Cho em nhìn đứa bé nào.”

Diệp Tử Nam đỡ cô từ từ ngồi dậy mang đứa bé đặt vào lòng cô, “Nghĩ em sẽ sớm tỉnh lại, liền kêu ý tá mang nó qua đây.”

Trong tã lót một viên thịt tròn trắng mềm như bột lọc đang nhắm mắt, nhưng

cánh tay nho nhỏ lại hung hăng quơ lên, tình mẹ bị thức tỉnh, khóe miệng Túc Kỳ không tự giác dương lên..

Ánh mặt trời đầy đủ chiếu vào

phòng bệnh, Diệp Tử Nam ngồi trên giường, im lặng nhìn Túc Kỳ hết sức

phấn khởi đùa với đứa bé, chỉ cảm thấy ấm áp hạnh phúc. Lúc ở ngoài

phòng sanh y tá mang sinh mệnh nhỏ đặt vào lòng anh, anh vậy mà toàn

thân cứng ngắc không dám động đậy chút nào, sau lưng còn nổi lên một

tầng mồ hôi mỏng, một khắc đó anh mới chính thức nhận ra trên vai là

trách nhiệm một người chồng và người cha.


Old school Easter eggs.