
phải cô ấy tụt lại phía sau, lúc đó cô ấy thở dốc sắc mặt tái nhợt ngồi trên tảng đá, em cũng klhông biết làm
sao, liền muốn đi qua bảo vệ cô ấy, lúc hai chúng em bò từ từ lên đỉnh
núi, cô và cô Trần đều lo lắng."
Túc Kỳ suy nghĩ một chút, dường như là có chuyện như vậy, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó, bọn em ở trường gặp nhau mấy lần, thành bạn bè, quan hệ cũng không
tệ. Em biết em thích cô ấy, không chỉ muốn làm bạn bè của cô ấy, sau này em nói cho cô ấy biết, cô ấy không chỉ có từ chối em, mà còn trốn tránh em. Em tìm cô ấy chừng mấy ngày, cuối cùng hôm nay cũng tìm được cô ấy ở phòng tự học, em kéo cô ấy từ phòng học chạy ra ngoài mấy bước, không
nghĩ tới đột nhiên cô ấy thở rất lợi hại, rồi hôn mê bất tỉnh," ánh mắt
người con trai chợt đỏ lên, "Em thật sự không biết cô ấy bị bệnh tim."
Túc Kỳ biết, mới vừa rồi ở bệnh viện nhìn ánh mắt cô ấy, Dư Hiểu cũng có
thích cậu ta. Bởi vì do mình bị bệnh nên tự ti, từ chối người yêu.
Túc Kỳ thở dài, "Cô ấy cũng là thân bất do kỷ vì em mà suy nghĩ."
Người con trai chợt ngẩng đầu lên, trong đôi mắt tràn đầy kiên định, "Em
không quan tâm, cô ấy có bị bệnh hay không, có thể sống bao lâu, những
thứ này em đều không quan tâm, em thích cô ấy! Cô ấy cũng không phải là
em, làm sao biết rõ thế nào mới là suy nghĩ cho em?"
Phần cố chấp này có lẽ là ngây thơ, có lẽ chẳng qua nóng lên ba phút đồng hồ, nhưng
đối với tình cảm mà liều lĩnh nhiệt tình và kích động như vậy làm cho cô cảm động, vì tâm tình này cô cũng đã từng có.
Nhưng bây giờ đây? Cô còn có thể vì chuyện tình yêu mà liều lĩnh, cho dù là như thiêu thân lao vào lửa cũng sẽ không tiếc sao?
Túc Kỳ đưa Thẩm Ngôn Lỗi về nhà, dọc đường đi trong lòng hai người đều có tâm sự.
Thẩm Ngôn Lỗi thấy động tác lái xe của cô rất thành thục, giọng điệu không
rõ nói, "Trước kia lúc học lái xe, em vừa lái xe lên đường thì làm tắt
máy, hồi hộp tới tay đều là mồ hôi."
Mắt Túc Kỳ nhìn về phía
trước, xem nhẹ tâm tình trong lời anh ta nói, giừơng như nói để cho có
nói trả lời, "Cũng đã qua lâu như vậy, cuối cùng tôi cũng phải trưởng
thành, không còn là cô gái nhỏ như trước kia nữa."
Bây giờ Túc Kỳ lái xe tốt như vậy hơn phân nửa là công lao là thuộc về Diệp Tử Nam.
Khi đó Diệp Tử Nam luôn nhanh trí ngồi trên vị trí kế bên tài xế, chiếc xe
bảnh bao chói mắt của anh bị cô quẹt qua không biết bao nhiêu lần.
Cô vốn khẩn trương, hết lần này tới lần khác là Diệp Tử Nam dạy cô phương pháp lại cực kỳ biến thái.
Anh sẽ không giống người khác điều khiển cô như vậy, làm cho cô tay chân
luống cuống. Anh từ đầu đến cuối cũng sẽ không nói một câu, chỉ là yên
lặng hai tay ôm ngực nhìn đường xá phía trước, cho dù mắt thấy sẽ gây ra sự cố giao thông ngoài ý muốn anh cũng sẽ không mở miệng nhắc nhở, đợi
đến khi xuống xe hoặc là chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, anh mới tổng kết phát biểu ý kiến, cùng đưa ra sáng kiến.
Cô nhớ có một lần ở khu phố xá sầm uất, xe trên đường chạy rất nhiều, chiếc xe trước mặt chợt
dừng lại, cô sợ tông vào đuôi chiếc xe nên lái sang hướng bên phải, mà
bên phải có chiếc xe đang theo sát, chỉ cảm thấy thân xe chấn động mạnh
một cái, hai xe đụng vào nhau.
Sau cơn chấn động, Diệp Tử Nam nhíu mi, đáy mắt mang theo vui vẻ, nhàn nhạt nói câu, "Đẹp."
Sau đó cởi dây an toàn xuống xe giải quyết vấn đề.
Sau khi lên đường một lần nữa, Túc Kỳ không nhịn được hỏi anh, "Rõ ràng anh nhìn thấy phía sau có chiếc xe đi tới, sao không nhắc nhở làm em tỉnh
người?"
"Sao anh phải nhắc nhở em?" Diệp Tử Nam liếc cô một cái,
"Chuyện như vậy người khác nói cho em biết cũng vô dụng, chỉ có em tự
mình trải qua mới có thể khắc sâu ấn tượng, biết để lần sau lúc muốn
sang đường thì phải bật đèn xi nhan, phải quan sát các tình huống hướng
đi các xe khác."
"Đã như vậy thì anh còn ngồi chỗ này làm gì? Tự em luyện tập không phải tốt hơn sao?" Giọng nói Túc Kỳ mang vẻ ghét bỏ.
Chợt trên mặt Diệp Tử Nam có chút lỳ lạ, rất nhanh trả lời một cây, "A, vậy sao giống nhau được."
Túc Kỳ vẫn không hiểu sao lại không giống nhau chứ.
Sau nhiều lần phát sinh một số sự cố và người chứng kiến một số sự cố đó là Diệp Tử Nam tổng kết đưa ra sáng kiến, cuối cùng kỹ thuật lái xe của
Túc Kỳ đột nhiên tăng mạnh. Lúc học lái Túc Kỳ không thể không thừa
nhận, Diệp Tử Nam đúng là thầy dạy tốt.
Túc Kỳ lưu loát kéo thắng (phanh) lên, quay đầu, "Tới rồi."
Thẩm Ngôn Lỗi định mở cửa xuống xe nhưng rồi đóng lại, nghiêm túc hỏi, "Xem
ra bệnh của cô gái kia đã rất nghiêm trọng, cô ấy lựa chọn không liên
lụy đến người con trai, là vì muốn tốt cho cậu ta, em cảm thấy cô ấy làm đúng không?"
Túc Kỳ không hiểu tại sao Thẩm Ngôn Lỗi đột nhiên
lại hỏi cô vấn đề này, nhưng vẫn rất nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi
trả lời, "Tôi nhớ lúc đi học có học qua một câu, Trang Tử (nhà triết học Trung Quốc) không phải cá, làm sao biết cá có vui không? Cô ấy cũng
không phải tôi, làm sao sẽ biết cái gì mới là vì tôi mà suy nghĩ? Hẳn là nói những lời này nghe được rồi chứ."
Mặc dù không trả lời trực tiếp, nhưng ý tứ đã rõ ràng.
Sau một hồi lâu Thẩm Ngôn Lỗi mớ