
ừ từ mở miệng, "Nếu con cách xa cô ta, tự nhiên mẹ sẽ không đi tìm nó nữa."
Thẩm Ngôn Lỗi nắm tay rất chặt, quyết định trong đầu càng thêm kiên định.
Tối hôm qua Túc Kỳ nằm trên giường trăn trở lăn qua lăn lại cả một đêm cũng không thể ngủ.
Lúc mới nằm lên giường, trên gối, trên chăn đều là mùi của Diệp Tử Nam, cô
nghe mùi của anh làm thế nào cũng không ngủ được. Về sau mang áo gối ga
giường và vỏ chăn đi đổi, rồi nằm tiếp lên giường, rốt cuộc cũng không
nghe mùi của anh nữa nhưng vẫn không có biện pháp đi vào giấc ngủ.
Càng nghe nhưng không thấy trong lòng lại càng nhớ lại, sau cùng lại đổi bộ
cũ về, lăn qua lăn lại toàn thân đầy mồ hôi, lúc nằm xuống lần nữa là đã tới ba giờ sáng. Cô nhìn giường trống không, lại thẹn thùng nhớ cái ôm
ấm áp của Diệp Tử Nam, cuối cùng từ từ đi vào giấc ngủ trong cảm giác
được vây quanh mùi Diệp Tử Nam.
Trước khi đi vào giấc ngủ còn
nghĩ ngợi thế này, thói quen này không tốt, phải nhanh chân bỏ đi, sau
này không còn Diệp Tử Nam, cô có thể ôm bộ khăn trải giường và vỏ chăn
này dùng cả đời không giặt sao?
Cô an ủi chính mình, năm đó quyết định cưới vội, nên ly hôn là một chuyện bình thường biết bao, không cần để trong lòng, năm đó cưới vội, bây giờ xa cách vội, cũng xem như là
trước sau ăn ý, về sau đóng lên dấu chấm tròn, đưa cho Diệp Tử Nam một
tờ, tất cả lại bắt đầu lần nữa.
Ngày hôm sau đi dạy mắt vẫn đỏ như cũ. Trần Tư Giai xoay xung quanh cô ba vòng, "Cô giáo Túc, gần đây cậu bị làm sao vậy?"
Truyện được Edit bởi hancoi và đăng duy nhất tại: Diễn Đàn Lê Quý Đôn, mọi trang khác đều là hàng coppy không xin phép.
Túc Kỳ ngồi xuống xoa xoa huyệt thái dương, liên tiếp mấy ngày không ngủ ngon, đầu óc không tỉnh táo.
"Gần đây buổi tối cùng Diệp Tử Nam vận động nhiều quá nên phát hỏa?"
Bây giờ cái tên đó với cô đặc biệt nhạy cảm, nghe được liền bắt đầu xù lông, "Về sau trước mặt tớ đừng nói ra ba chữ đó nữa."
"Ồ, khi nào thì tổng giám đốc Diệp được đối xử như Thẩm Ngôn Lỗi rồi hả? Tên của anh ấy cũng không thể nói ra sao?"
Túc Kỳ hiểu rõ nếu không nói rõ ràng cho Trần Tư Giai, thì cô ấy sẽ không chịu bỏ qua.
"Tớ và Diệp Tử Nam tạm thời xa nhau."
Túc Kỳ chuẩn bị thật lâu mới nói ra miệng, nói xong câu đó liền cảm thấy hết cả sức sống.
Trần Tư Giai giật mình, "Tạm thời, xa nhau? Đây là ý gì hả?"
"Ý là ở riêng ấy."
"Là cậu nói hay chính anh ấy nói?"
"Anh ấy."
"Vì sao? Bởi vì cái người Đường gì đó hả?"
Vẻ mặt Túc Kỳ bực bội, "Tạm thời cũng không nói rõ ràng, tóm lại sau này
đừng mang tên tớ và anh ta để chung một chỗ nữa là được rồi."
Trần Tư Giai che miệng, tròng mắt di chuyển không ngừng.
Trước đám phóng viên Diệp Tử Nam chặn đường và một loạt đèn flash che chắn
cho Đường Nhiễm Băng lên xe, đóng cửa xe vẻ mặt Đường Nhiễm Băng xin lỗi nói với anh, "Thật ngại quá, vốn không muốn phiền phức cho anh."
Sau khi cô ta về nước phát triển, vẫn kiểu cách làm cao, mà người đại diện
đối với kiểu này lại không hài lòng, muốn mang củi đốt thêm chút lửa
cháy cho rực rỡ, chuyện xấu ắt hẳn là không thể thiếu, nếu chuyện xấu mà vai nam chính cũng là nhân vật được chú ý, vậy thì càng tốt. Cho nên
Diệp Tử Nam trở thành người có điều kiện tốt nhất.
Diệp Tử Nam nhắm dựa ra phía sau, giọng nghẹt mũi, "Không có gì."
"Anh bị bệnh?" Tay Đường Nhiễm Băng sờ trán anh, bị Diệp Tử Nam không dấu vết tránh đi.
"Không có việc gì, chuyện nhỏ, ngủ một giấc là được rồi."
Đường Nhiễm Băng ngượng ngùng thu tay, "Có vẻ tâm tình anh không tốt lắm, anh giúp em, vợ anh không nói gì sao?"
Diệp Tử Nam bỗng nhiên mở to mắt, sau đó từ từ nhắm lại, thở dài, "Cô ấy không quan tâm."
Đường Nhiễm Băng có chút ngây ngẩn cả người. Vừa rồi trên mặt anh chợt xuất hiện chính là, là cô đơn sao?
Ở chung với cô mấy năm, chưa bao giờ anh có vẻ mặt cô đơn như vậy, chưa
bao giờ có giọng điệu bất đắc dĩ như vậy, là vì người phụ nữ trong miệng anh nói "Không quan tâm" sao?
Trần Tư Giai mang tờ báo ném vào tay Túc Kỳ, Túc Kỳ đưa mắt nhìn, ném trở lại.
Gần đây khắp nơi đều là ảnh chụp chung của Diệp Tử Nam và Đường Nhiễm Băng, đủ loại suy đoán khiến cho mọi người suy nghĩ trong đầu, Túc Kỳ sớm đã
thành thói quen.
"Này, các cậu còn chưa ly hôn, anh ta cứ như vậy, cậu cũng không có phản ứng gì sao?"
Túc Kỳ mặt không chút thay đổi.
Cô phải phản ứng thế nào đây? Cô có thể phản ứng gì được chứ? Chạy đi tìm Diệp Tử Nam tranh cãi sao?
Bây giờ cô có thể tưởng tượng được phản ứng của Diệp Tử Nam.
Nhất định là vẻ mặt anh khinh thường và châm biếm nhìn cô một khóc hai nháo
ba thắt cổ, sau đó xoay người rời đi đầu cũng không ngoảnh lại.
Cho nên phản ứng tốt nhất của cô là không có phản ứng gì, đỡ phải tự rước
lấy nhục. Hiện tại anh còn đang cùng với người mới gắn bó keo sơn, làm
sao mà còn quan tâm người cũ là cô đây chứ?
À..., không, dường
như Đường Nhiễm Băng mới đúng là người cũ, cũng không đúng, Túc Kỳ bỗng
nhiên cảm thấy Đường Nhiễm Băng đúng là một nữ anh hùng, chiếm giữ cả ví trí người yêu cũ cùng niềm vui mới.
Gần đây quấy nhiễu cô không
phải là tin tức này, mà là cô cảm thấy khôn