
ều biết tôi đã từng bị điên, nói không chừng
hiện giờ cũng vẫn còn hơi điên nên đối với hành động việc làm của tôi cũng
không có gì kì quái.
Lại một tháng sau, tôi vẫn không có thu hoạch gì, thậm chí một
manh mối chút giá trị cũng không có. Tôi xem ra tôi thật sự muốn điên rồi!
Nghiên cứu bên kia vừa bước vào thời khắc mấu chốt, luận văn
tiến sĩ cũng đã viết được một nửa, trì hoãn một ngày cũng là một tổn thất lớn,
huống chi đã gần hai tháng!
"Tiểu thư, tiểu thư!"
"Chuyện gì?" Đầu tôi cũng không quay lại, lạnh
lùng hỏi.
Tiểu nha đầu tên Hồng Nguyệt Nhi sợ hãi đáp: "Thiếu,
thiếu gia đã về, lão gia gọi cô đến tiền sảnh."
"Biết rồi."
"Tiểu thư."
"Không phải nói biết rồi sao?"
Bộ dáng Hồng Nguyệt Nhi sắp khóc nói: "Lão gia gọi cô lập
tức đi..."
Tôi không chịu được nhất là nghe người ta khóc, đứng dậy đi
đến tiền sảnh.
"Tiểu thư."
Tôi xoay người nhìn chằm chằm nàng, ý tứ của ánh mắt là: lại
thế nào đây?
Nhưng dường như Hồng Nguyệt Nhi không lý giải như vậy, nước
mắt lập tức trượt ra khỏi hốc mắt: "Tiểu thư...rửa tay..." Giọng nói
như muỗi vo ve, ông trời thương xót là tôi nghe vẫn hiểu được.
Nhìn tay mình đầy nước bùn, nghĩ lại cô nàng nhắc nhở cũng
đúng, liền chạy đến bờ ao rửa sạch.
Tôi đi phía trước, Hồng Nguyệt Nhi không dám tới gần tôi
trong vòng ba bước. Cũng khó trách cô nàng sợ hãi, ban nãy lúc cô ấy tìm thấy
tôi, tôi đang đào đất dưới chân tường. Mắt thấy sắp đến tiền sảnh, tôi xoay người
nói với cô: "Cô xuống rửa mặt trước đi. Nước mắt trên mặt không khó chịu
sao?"
Hồng Nguyệt Nhi sửng sốt một lát, sau đó mới cúi người với
tôi, chạy ra ngoài.
Tôi lắc lư đi vào tiền sảnh, đúng lúc nhìn thấy một cặp mắt
trong veo xinh đẹp. Miễn cưỡng đón lấy ánh mắt dò xét này, đối với ánh mắt ban
đầu là dịu dàng thân thiết đến kinh ngạc rồi lại phẫn nộ kia, tôi vẫn làm như
không thấy.
"Tiểu Hàm, con tới vừa đúng lúc, cha và đệ đệ mới nhắc
đến con." "Cha" nhìn thấy tôi xuất hiện, hết sức mừng rỡ nói.
"Cha, cô ta không phải tỷ tỷ!" Chủ nhân của ánh mắt
đó bật thốt lên.<>
Không hổ là cặp song sinh chung một phôi thai, lập tức đã nắm
được mấu chốt của vấn đề.
"Nói bậy!" "Cha" giận dữ mắng mỏ,
"Bệnh của tỷ tỷ con vừa khỏi, không được hồ nháo!"
Khuôn mặt đứa bé trai kia đỏ ửng lên, liếc nhìn tôi, dường
như không cam lòng cúi đầu xuống.
"Cha" vỗ vai tôi an ủi nói: "Tiểu Hàm đừng sợ,
Hạo nhi đùa với con thôi!"
Tôi không có biểu tình gì đánh giá "đệ đệ" song
sinh Lý Hạo, bộ dạng cậu ta và Lý Hàm có bảy tám phần giống nhau, vóc người hơi
cao. Cậu ta đang dùng cặp mắt sau này có lẽ rất khiếp người trừng tôi.
Tôi quay đầu sang chỗ khác, cũng chẳng muốn tranh đấu vô vị
với tiểu quỷ chín tuổi này.
"Hạo nhi, đi thắp nén hương cho di nương con đi. Tiểu
Hàm con cũng đi đi." "Cha" nói.
Lý Hạo "Dạ" một tiếng, đi ra ngoài trước. Tôi uể oải
đi theo phía sau. Thắp hương xong, tôi đang muốn trở về ngủ một lát lại bị cậu
ta ngăn lại. "Cô là ai?" Giọng nói của Lý Hạo rất kiên quyết, tiếc là
vẫn mang theo giọng điệu non nớt của trẻ con.
Tôi ngáp một cái, vỗ vỗ cánh tay vì đào khoét đất một buổi
sáng mà vô cùng nhức mỏi, không để ý đến cậu ta.
"Tôi hỏi cô đó!"
Tôi đột nhiên tiến đến gần cậu ta, dừng lại trước mặt cậu ta
chưa tới mười cen-ti-mét, để cậu ta nhìn cho rõ khuôn mặt giống hệt mình.
"Cậu nói tôi là ai?" Tôi lạnh lùng hỏi lại.
Cậu ta giật nảy mình, nhìn chằm chằm tôi ngây người, muốn
nói cái gì đó nhưng không thể nói nên lời.
"Tránh ra." Tôi đẩy cậu ta qua một bên, cứ thế
nghênh ngang rời đi.
Thời gian ở đây, tôi đã cố gắng không thèm nghĩ đến việc
nghiên cứu. Nhưng mà, thời điểm những ánh sáng thần kỳ lóe sáng còn nhiều hơn
trước kia. Sau khi tôi nhịn không được dùng bút lông vẽ ra một chuỗi mô hình
nguệch ngoặc và những công thức tính lại phát hiện ra, không có máy tính màn
hình lớn và phòng thí nghiệm thì căn bản tôi không thể nào tiếp tục! Sau đó, xé
tan những gì vừa viết ra thành từng mảnh, tiếp đó bắt đầu đập phá những thứ bên
cạnh để phát tiết.
Thời khắc ngắn ngủi duy nhất có thể khiến cho tôi bình tĩnh
lại, là lúc này, ở trên lưng ngựa chạy nhanh như chớp. Cảm giác gió thốc vào mặt
rất giống khi ở câu lạc bộ đua ngựa ngoại ô Bắc Kinh, khiến lòng tôi bị kích
thích yên tĩnh trở lại.
Phía sau có tiếng bước chân của một con ngựa khác đuổi đến gần,
là anh Mẫn Huy? Giống như thường ngày, tôi cũng không quay đầu lại, phóng ngựa
chạy đi, nhắm mắt lại hưởng thụ khoái cảm tốc độ. Cho đến khi đến một khe núi,
tôi đột nhiên ghìm cương quay đầu ngựa, người phía sau xông tới trước mặt. Tôi
cho rằng sẽ thấy anh Mẫn Huy vừa sợ vừa giận la mắng tôi giống như trước đây,
mà tôi lại đắc ý cười ha ha. Nhưng khi tôi xoay người chỉ nhìn thấy thân thể Lý
Hạo cúi xuống trấn an con ngựa đang kinh hãi.
Nụ cười của tôi nhanh chóng tắt lịm, vẻ vui mừng biến thành
bi thương không biết làm sao. Sao anh Mẫn Huy lại có thể ở đây? Nếu như tôi
không thể trở về cuộc sống trước kia, không thể trở về cơ thể trước kia, có lẽ
tôi sẽ không còn được gặp lại anh nữa! Nghĩ tới có l