Lạc Thiếu, Ly Hôn Đi

Lạc Thiếu, Ly Hôn Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322804

Bình chọn: 7.5.00/10/280 lượt.

hắn không phải cố ý nói những lời này , càng không

muốn … bị cô nghe thấy.

Con ngươi đau đớn vỡ vụn , hắn không nhìn thấy , chỉ cảm thấy tim bị đè nén , có thứ gì đó vỡ vụn trên đất , hắn không nhìn thấy , cho nên , cũng không tìm lại .

An Nhiên còn đang nghĩ nên xử lý chuyện

luận văn đáng nghi của bố thế nào, lại tình cờ nhận được giấy thông báo

xử phạt của trường học gửi đến thùng thư trước nhà cô.

Qua nghiệm chứng của viện kỹ thuật, luận

văn của ông An, thật sự là bản sao chép, tin này giống như mọc cánh

truyền khắp trong trường học, bà An giờ ngay cả cửa cũng không dám ra,

còn ông An thì chính thức bị giam giữ, thời gian ba tháng chính là thời

gian trừng trị nghiêm khắc với hành vi lừa đảo của ông An.

Giam giữ… khuôn mặt An Nhiên trắng bệch,

một người mỗi khi ra cửa đều phải soi gương lại một lần nhìn xem mình có chỗ nào không ổn hay không , một người sĩ diện như vậy, phải ở trong tù ba tháng… An Nhiên gần như đã có thể tưởng tượng được tâm trạng của bố

cô sẽ như thế nào, đến tuổi này mới mất hết tất cả, nhất định ông không

muốn gặp ai.

Nhà An Nhiên ở trong khuôn viên của đại

học, đó là căn phòng mua được từ quỹ cung cấp của trường, từ sau khi ông An xảy ra chuyện, mỗi ngày đều có người những người khác nhau vừa thong thả đi qua nhà An Nhiên vừa nhìn vào bên trong, đôi lúc còn bàn tán sôi nổi, nói chuyện lớn đến mức ngay cả An Nhiên ở trong nhà cũng có thể

nghe thấy.

Đã rất lâu bà An không lên lớp, cả ngày

trốn ở trong nhà, chuyện mua thức ăn tất đều rơi hết lên người An Nhiên, bà An mỗi ngày đều đối diện với tấm gương mà rầu rĩ.

Gần đây số lần Vũ đến nhà An Nhiên nhiều

hơn, có đôi khi cũng giúp một ít việc, cùng An Nhiên đi mua thức ăn,

trong khu tập thể nhỏ nhanh chóng truyền ra một số lời đồn, chỉ có điều

không phải về ông An, mà là về An Nhiên.

Khi An Nhiên kết hôn những người đó đều

từng gặp Lạc Lãnh Thần, tuy rằng anh chỉ tới đây một lần, hơn nữa sắc

mặt cũng không tốt lắm, đi khỏi đây rất nhanh, nhưng anh và Vũ là hai

người đàn ông hoàn toàn khác biệt, ngày nào Vũ cũng cùng với An Nhiên ra vào nơi, khó tránh khỏi việc sẽ bị người khác bắt gặp, chẳng mấy ngày

thì tin đồn gì cũng truyền ra hết, chướng tai đến mức có nhiều lúc An

Nhiên không nhịn được mà muốn nhảy ra cãi nhau.

Hôm nay, An Nhiên dọn dẹp xong xách làn

đi chợ, bà An vẫn ở trong nhà than thở, khuôn mặt già cau có của bà lúc

này đây nhìn như mất hết, An Nhiên lắc đầu, thay giầy đi ra cửa, Vũ đã

đợi ở bên ngoài.

“Hôm nay muốn ăn gì vậy?” Vũ cầm lấy làn

trên tay An Nhiên, tự mình xách lấy, lại tháo khăn quàng cổ của mình

xuống quấn quanh cổ An Nhiên, sắp vào đông rồi, cô lại không biết tự

quàng thêm một cái khăn giữ ấm nữa.

Vũ bây giờ ngày càng thành thạo việc đi

mua đồ ăn, An Nhiên nhìn bộ dạng anh cầm cái làn, thật giống một ông

chồng đảm đang của gia đình!

Không kìm được mà muốn đùa Vũ một chút, An Nhiên gian xảo nói: “Vũ, nhìn anh cảm giác giống y như mẹ của em vậy.”

Vũ vừa chọn đồ ăn, vừa đáp lại cô: “Nhiên Nhiên không biết à, gặp được một người đàn ông giống như anh, thật đúng là thế gian hiếm có khó tìm, thừa dịp một người đầy thành tích ưu tú

như anh đây còn chưa có chủ, em định khi nào thì ra tay đây?”

An Nhiên dừng một chút, bỏ thức ăn vào trong làn: “Vũ, tối nay chúng ta nấu canh cá đi.”

Trong mắt Vũ hiện lên ảm đạm, lập tức thở dài một hơi: “Nhiên Nhiên, người đầy thành tích ưu tú anh đây, bất cứ

lúc nào cũng chờ em.”

Hai người mang đầy thức ăn quay về nhà An Nhiên ở phòng bếp nấu cơm, Vũ về rồi, bà An rất nhạy cảm với những

chuyện liên quan đến Vũ, luôn cảm thấy dường như An Nhiên và Vũ ở cùng

là một chuyện đáng xấu hổ, khiến cho An Nhiên bị kẹp ở giữa khó xử không thôi, Vũ không muốn An Nhiên khó xử, nên lần nào mua đồ ăn xong đều đưa cô đến cửa nhà rồi đi ngay.

“Mẹ, con định lát nữa đi thăm bố.” Lúc ăn cơm, An Nhiên nói với mẹ.

Bà An ngừng đũa một chút, hốc mắt từ từ đỏ dần: “Ừ, đi đi, đợi lát nữa mẹ chuẩn bị một ít quần áo, con đưa đến cho ông ấy.”

Bà An nói xong, cũng không ăn nữa, bỏ bát đũa, quay về phòng lau nước mắt, An Nhiên cắn cắn đũa, cũng không muốn

ăn, dứt khoát thu dọn đồ, nhà tù, cuối cùng thì nó như thế nào?

Mặc dù trước khi đến An Nhiên đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng, khi theo nhân viên quản giáovào trong, thấy người đang

cuộn mình ở góc tường, cố gắng che mặt mình lại, cô không dám tin, một

chút cũng không tin, người ấy, lại chính là bố của cô.

Cũng chỉ mới có ba ngày mà thôi, vậy mà

cả người ông không còn dáng vẻ là một giảng viên ân cần, hăng hái dạy

bảo trên giảng đường nữa, ông mặc quần áo phạm nhân , áo trắng sọc xanh, quần áo rộng thùng thình càng lộ rõ ông gầy trơ xương, ông rất im lặng

ngồi ở góc tường, quay người giấu mặt mình vào trong góc tường.

An Nhiên biết, người không ngẩng mặt lên

nổi kia chính là bố mình, ông thà rằng mỗi ngày quay mặt vào vách tường

cũng không muốn bị người khác nhìn thấy bộ dạng của ông bây giờ.

Cảm giác chua xót len lỏi vào trong lòng, An Nhiên quay đầu lại, khoé mắt ẩm ướt nhưng không dám khóc thành tiếng.


Insane