
thay thuốc rửa vết thương đâu vào đấy.
Lẳng lặng nhìn nàng làm hết tất cả, Nghiêm Ngạn vẫn không hề nói lời nào.
Chỉ khi đã uống xong ngụm thuốc cuối cùng trong chén rồi nằm xuống trở
lại, hắn mới thình lình giữ chặt tay nàng, cũng nhìn thật sâu vào đôi
đồng tử trong mắt nàng.
“Đừng khóc.”
Vân Nông ngẩn người, có vẻ không hiểu vì sao hắn đột nhiên lại nói như vậy.
“Muội đâu có khóc.” Nàng cười lấy lệ.
Ánh mắt Nghiêm Ngạn vẫn khóa kín đôi mắt dường như đã mất đi ánh sáng chói
rọi ngày trước của nàng, nhẹ nhàng dỗ dành. “Đừng khóc.” Hắn nâng một
tay lên, đầu ngón tay mềm nhẹ mơn trớn khóe mắt nàng. “Tiểu Nông, đừng
khóc.”
Đôi bàn tay như gió xuân mơn trớn nhân gian, lướt
qua trái tim đã hóa tuyết hoang vu của nàng, xoa dịu nỗi đau và lo lắng
của nàng, hòa tan lớp băng tuyết đã bao phủ trái tim nàng bấy lâu nay.
Từ ngày Nghiêm Ngạn ngã xuống trong vũng máu, làm thế nào cũng không chịu
mở mắt ra nhìn nàng, lâu dài cho tới nay, Vân Nông vẫn luôn bị nỗi lo
lắng sợ hãi vây quanh. Ngày đêm quần quật với cuộc sống hàng ngày cũng
không thể khiến nàng quên đi. Nỗi đau và lo lắng gắt gao giấu kín trong
lòng, trước sau vẫn không hề tiêu tan, đến hôm nay đột nhiên lại thanh
thúy vang lên một tiếng, gãy vụn.
Dần dần, trong mắt Vân
Nông bịt kín một tầng sương lệ. Nàng nhanh tay túm chặt lấy bàn tay hắn, chặt đến nỗi ngay cả nàng cũng không phát giác. Những giọt nước mắt như những giọt sương từ hai gò má nàng trượt xuống dưới, chảy hết vào khuôn mặt hắn. Tiếng khóc nghẹn ngào của nàng cũng từ từ mở ra, thân hình gầy yếu run run, nằm úp sấp lên lồng ngực hắn mà khóc, không thể ức chế.
“Huynh còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi…” Nàng túm chặt lấy phần áo
trước ngực hắn, như là sợ rằng ngay sau đó sẽ lại mất hắn, “Muội cũng
không cầu mong gì nhiều…”
Nghiêm Ngạn nghiêng người, cởi
quần áo đã được nhiệt độ cơ thể của hắn ủ ấm rồi khoác lên người nàng,
lại dùng thân thể của mình bao kín thân thể đã lạnh như băng của nàng.
Sau đó, mặc cho nàng ôm chặt lấy hắn, khóc nức nở như một đứa bé lạc
đường.
Màu đông năm ấy khó chịu nhất, tuyết lớn ngày ngày
cứ rơi mãi rơi mãi không ngừng. Trong ngôi miếu nho nhỏ đổ nát không thể che nổi gió tuyết, mặc cho bên ngoài giông gió gào thét thế nào, hai
người bọn họ vẫn nương tựa vào nhau, chống đỡ qua khoảng thời gian giá
lạnh để hắn chữa thương. Đợi đến khi thương thế của hắn đã tốt hơn, bọn
họ lập tức lên đường hồi hương.
Sau khi hồi hương, Vân
Nông dường như thay đổi hẳn, trong nháy mắt đã trưởng thành hơn rất
nhiều, không còn trông cậy vào ai chăm sóc giống như trước kia nữa. Hơn
nữa, nàng vốn rất thông minh, năng lực thích ứng với hoàn cảnh còn vượt
xa cả Nghiêm Ngạn. Bởi vậy, sau khi nàng bán đi ngôi nhà tổ, liền cùng
hắn rời khỏi Mộ Thành, đi tới một thành trấn khác, nơi có bạn cũ của phụ thân nàng. Sau khi tự mình mở một gian tạp hóa nhỏ, nàng đưa Nghiêm
Ngạn lên ở trong một gian nhà nhỏ mới mua được nằm sau vách núi, cho hắn mấy bản kiếm phổ cùng đao phổ mà Vân Thiên rất trân quý, luôn cất giấu
dưới đáy hòm nhiều năm trời, muốn hắn bế quan luyện tập. Còn nghiêm khắc quy định hắn mỗi ngày phải luyện đến khi chim quay về tổ mới được trở
về nhà.
Trong cuộc sống không có Nghiêm Ngạn bên cạnh, nàng để ý làm hết tất cả những việc lớn nhỏ hàng ngày có thể phiền nhiễu đến hắn. Sau khi liên hệ lại được các mối quan hệ cá nhân cùng bạn bè giang hồ và quan hệ làm ăn của cha lúc còn sống, ban ngày, nàng vừa dạy trẻ
con học chữ vừa bán tạp hóa kiếm tiền, ban đêm, nàng thường xuyên chong
đèn may vá quần áo cho hắn. Đã vài lần Nghiêm Ngạn kêu nàng không cần
làm vậy, nàng lại nói, cái nàng may là áo lụa thiên tơ do bạn bè của phụ thân nàng đưa đến. Sau khi mặc vào, đao kiếm chém không đứt, là vật
trân quý trên đời.
“Muội chỉ còn lại một mình huynh…” Nàng
cầm bộ quần áo vừa mới được may xong đặt trên đầu giường của hắn, rồi
xoay người nhìn hắn chăm chú, “Người thân của muội trên đời này, cũng
chỉ còn lại một mình huynh.”
Nghiêm Ngạn nhìn đôi mắt không gợn sóng của Vân Nông. Đôi mắt vẫn trong sáng như ngày nào hắn trốn
trong bụi hoa được nhìn thấy. Vào giờ khắc này, hắn mới phát hiện, tâm
hồn của hai người bọn họ cũng trong trẻo mà lạnh lùng cô tịch như nhau.
Nỗi sợ hãi và bất an mà nàng đang che giấu, trước đây hắn đã từng phải
trải qua. Tất cả mọi thứ trong tay nàng đều đã mất đi, của hắn cũng đã
sớm mất đi rồi…
Ánh lửa lay động cách đó không xa, ánh đèn loang lổ, kéo dài hai bóng người tang thương.
Nghiêm Ngạn đi từng bước một lên phía trước, cho đến khi bóng của hai người
nhập vào làm một. Hắn không thể nào áp nổi ba đào cuồn cuộn đang cuồng
loạn trong tâm khảm. Cảm xúc đó hóa thành ngôn ngữ, nghẹn trong hầu tế
của hắn, ẩn ẩn cong ngứa, khát khao được thốt lên thành lời, làm cho hắn không thể ức chế nổi sự mãnh liệt này, buộc mình phải mở miệng hứa hẹn.
“Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, hai ta sẽ luôn luôn ở cùng nhau.” Hắn giống như ngày bé, một tay lôi kéo lòng bàn tay nàng, một tay ôm nhẹ lên thắt lưng nàng, để cho trán nàng tựa