
vào bờ vai hắn tìm lại tư thế quen
thuộc.
“Đây là hứa hẹn?”
“Ừm.”
Vân Nông cầm chặt tay hắn, “Đã nói ra, thì phải làm được.” Nàng chưa từng
quên con đường mà hắn đã chọn. Nàng hiểu hơn ai hết, cuộc sống sau này
của hắn sẽ có bao nhiêu đao quanh kiếm ảnh cùng sinh tử trên vai.
“Được.” Hắn dùng lực nắm lại tay nàng, cúi người xuống để tựa vào bên tai nàng, thấp giọng đáp lời.
Năm tháng thoăn thoắt trôi qua. Trong trí nhớ của Nghiêm Ngạn, gió tuyết
năm ấy, ánh đèn lay động trên bàn và cả hình bóng cô gái ngồi dưới đèn
may áo cho hắn… tất cả đều đã hóa thành bụi bậm, tiêu tán trong quang âm nhân Phong Dương khởi phát sao thượng. Sau khi xoay người, hóa thành
nhiều điểm dừng trong cõi lòng của hắn.
Giờ này khắc này,
khi vừa hoàn thành một vụ mua bán, Nghiêm Ngạn đang đứng trên con đường
cách Dư phủ không xa, nhìn mọi người qua lại rộn ràng trên đường cái.
Sauk hi dân chúng nghe phong thanh tin tức, đều đi lướt qua hắn, hướng
đến Dư phủ nơi xuất phát tin đồn, tìm tòi xem rốt cuộc là như thế nào.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên. Bây giờ trời đã xế chiều. Phía chân trời, những đám mây như đóa nghê thường ánh lên những dải hồng hồng.
Điều này làm cho hắn nhớ đến cô gái đã từng nói hắn là người thân duy nhất
trên đời. Hắn không khỏi nâng bước, đi nhanh về phía trước, cũng không
thèm để ý đến những khuôn mặt xa lạ phía sau nữa.
Tiểu Nông của hắn, còn đang chờ hắn về nhà. Đầu thu, sau giữa trưa, trong ngõ nhỏ yên tĩnh không tiếng động, ánh mặt trời nhô cao còn kéo theo cái đuôi khô nóng của mùa hạ, lười biếng hạ
vài nét bút rực rỡ lên những táng cây ngọn cỏ đã bắt đầu khô vàng. Mọi
người bị đuổi thẳng vào nhà, cố gắng tránh né từng luồng hơi oi bức phả
ra từ những hòn đá lăn lóc trên đường.
Trên vai cõng theo
một gói nặng, Nghiêm Ngạn bước qua khúc quanh nơi góc đường. Từ xa đã
nhìn thấy gian tạp hóa quen thuộc nằm dưới gốc cổ thụ đằng trước nhà.
Trong gian tạp hóa nho nhỏ, bên trái bày bán quần áo cùng vài thứ rau
quả tươi, bên phải bày bán chén đĩa chậu rổ, ở chỗ trên cùng là mấy thứ
son phấn linh tinh.
Giờ phút này, Vân Nông đang ngồi trong
quầy hàng nằm dưới tàng cây, chống chọi không nổi với cơn buồn ngủ sau
giữa trưa, đành dựa người vào thân cây mà ngủ. Từ trên ngọn cây rơi
xuống rất nhiều điểm nắng, rớt xuống người nàng tạo thành những quang
ảnh nhảy nhót bướng bỉnh. Nhưng nàng lại không hề bị ảnh hưởng, vẫn ngủ
thật say nhờ những làn gió mát dịu phả ra từ tàng cây. Mi mắt thật dài
buông xuống, bàn tay mát lạnh đặt hờ trên đùi.
Nghiêm Ngạn
đứng bên cạnh nàng, cúi đầu nhìn khuôn mặt đang say ngủ của nàng hồi
lâu. Lúc này mới cảm thấy mỹ mãn vỗ vỗ khuôn mặt nàng, nhẹ giọng gọi:
“Tiểu Nông.”
“Huynh đã về…” Vân Nong mơ mơ màng màng mở mắt ra. Thấy người tới là hắn, theo bản năng lập tức mỉm cười.
Hắn quay đầu nhìn thấy các hộ xung quanh đều đã đóng chặt cửa, cảm thấy vào thời điểm sau giữa trưa thế này chắc sẽ không có khách nào đến nữa. Vì
thế, hắn cất gói đồ vào trong nhà, rồi quay về bên cạnh nàng giúp nàng
thu dọn hàng quán.
“Này, Tiểu Nông, hôm nay sao dọn quán
sớm quá vậy?” Ngay vào lúc hai người bọn họ đã thu sạp xong xuôi, đang
chuẩn bị đóng cửa vào nhà thì một gương mặt quen thuộc đột nhiên xuất
hiện trước mặt họ.
Nàng cười cười, chỉ vào Nghiêm Ngạn, “Biểu ca ta hiếm khi trở về, liền về sớm nghỉ ngơi.”
“Nghiêm huynh đệ, dạo này cậu chạy đi mua bán ở đâu vậy? Lâu lắm rồi mới thấy
cậu về đó nha?” Phúc tẩu nhiệt tình đi lên trước. Quanh năm suốt tháng
cũng chưa thấy qua vị tiểu huynh đệ này ra ra vào vào vài lần, không
khỏi có chút tò mò, muốn chạy qua nghe ngóng xem đến tột cùng thì hắn
đang làm ăn buôn bán cái gì.
Nghiêm Ngạn lời ít mà ý nhiều đáp lời, “Một nơi rất xa.”
“Có xa lắm không?”
“Rất xa.”
“…”
Nghe hắn trả lời, Vân Nông ở bên cạnh đã không còn cảm thấy buồn ngủ tí nào nữa.
Nàng chỉ biết… người này mồm miệng vừa lười vừa keo kiệt. Bình thường mới mở miệng nói với người ngoài một hai câu đã ngại phiền, ngay cả mỉm cười
cũng hiếm thấy nữa là. Tên đầu gỗ này, đôi mắt đẹp cho lắm cũng chẳng có ích gì. Chẳng phải ai nhìn vào ánh mắt hắn đều có thể nhận biết được
trong bụng hắn rốt cuộc có mấy con giun đũa hay sao.
Trước khi sắc mặt của Phúc tẩu càng lúc càng xấu hổ, nàng vội vàng đứng ra thay Nghiêm Ngạn giải hòa.
“Phúc tẩu, tẩu đừng để ý đến huynh ấy, trời sinh huynh ấy đã như cái hũ nút
rồi.” Nàng liên tiếp gật đầu ra hiệu cho Phúc tẩu, lại lôi kéo Nghiêm
Ngạn vẫn còn đang sớ rớ nơi cửa. “Thật ngại quá, huynh muội chúng tôi
hôm nay muốn về nghỉ sớm.”
Vừa đóng cửa xong thì câu hỏi của Nghiêm Ngạn cũng vừa vặn rơi vào màng tai nàng. “Phúc tẩu là ai?”
“Là thím ở cách vách nhà chúng ta, rất giỏi thêu thùa.”
Hắn cau mày, “Không ấn tượng.”
Vân Nông một tay vỗ trán, “Tẩu ấy và huynh đã chào hỏi nhau vài năm nay
rồi…” Đã biết hắn là người vô tâm mà, lão huynh hắn ngay cả làm quen nhớ mặt cũng ngại làm thừa.
“Báo cáo kết quả công tác.” Hắn lấy từ trong người ra một cái túi thêu do nàng tự may, giao cho nàng.
Nàng mở túi thêu ra, nhặt lên m