
của ba người họ, chậm rãi mở miệng.
“Ta vừa thành thân.”
“Cho nên?”
“Cho nên, cút hết ra ngoài cho ta! Mắc công vướng bận!” Cũng không ngẫm lại xem bọn họ đã nằm lỳ trong nhà hắn bao lâu rồi.
Trong sân, mấy tên sát thủ cuốn lấy nhau
ầm ỹ tưng bừng, nhất thời nửa khắc cũng không có dấu hiệu tắt lửa, không đếm xỉa gì đến Vân Nông. Nàng lại nằm xuống ghế, đang muốn tiếp tục nếm thử đậu phụ hoàng hương vị rất ngon lành kia thì Long Hạng đột nhiên
rút chân ra khỏi đám nhốn nháo, ngồi xổm bên cạnh nàng, hỏi.
“Ta nói này đệ muội, chúng ta đã thân thiết như vậy rồi, hay là thương lượng một chút đi?”
Nàng nhướng đôi mi thanh tú, “Nhưng ngươi biết rõ ta không sát sinh, chỉ giết thục.”
“Hết cách, chỉ cần mọi chuyện có thể
thành công là được.” Long Hạng cũng mặc kệ nàng thiếu lương thiếu đức
thế nào, có thể giải quyết vấn đề trước mắt là quan trọng nhất.
“Không phải lại là Tông Trạch đấy chứ?”
Nàng nghĩ nghĩ, sau đó buồn bực hỏi: “Hắn chẳng phải không còn tìm ngươi luận bàn nữa sao?”
Long Hạng rất muốn phát điên, “Nhưng hắn lại đổi thành cùng ta ngồi xuống tĩnh tâm tham thảo võ học mỗi tháng một lần!”
“… Như vậy là ý gì?”
“Ngươi nói xem, hắn làm vậy không phải là đang ép buộc ta sao?” Hắn chỉ là một kẻ thô thiển, làm sao có thể ngồi
xuống theo quy củ cùng Tông Trạch thảo luận kiếm chiêu nên khua múa thế
nào?
Vân Nông vỗ vỗ vai hắn, nói lời thấm
thía: “Hiếm khi minh chủ đại nhân để mắt đến ngươi như vậy, ngươi hãy
theo hắn say mê võ học đi.”
“Đừng có đùa!”
Hàn Băng khó dằn nổi cũng đi theo Long Hạng, đến tìm lái buôn được xưng là đã rời khỏi giang hồ xin giúp đỡ.
“Giúp ta .”
Nàng khua tay, “Tại hạ có tài đức gì đâu chứ?”
“Chỉ cần làm cho Hướng Vân Thâm từ bỏ ta
là được.” Mặc kệ nàng muốn đùa giỡn muốn nham hiểm thế nào cũng được,
hắn đã không thể chịu đựng nổi những ánh mắt u oán vô hạn của đám giáo
đồ ma giáo kia nữa rồi.
“Lực bất tòng tâm.” Cứ nói đùa hoài, muốn nàng đi giao tiếp với cái người không nói đạo đức thị phi, càng không
xem lễ nghĩa liêm sỉ kia sao? Nàng không bị cắt thi đốt cốt đã là nhờ tổ tông tích đức lắm rồi.
Hắn khẽ cắn môi: “Tiền không thành vấn đề.”
“Nhưng con người của ta, phẩm thực có vấn đề.”
“Ngươi…”
“Tóm lại, ta chọc vào hắn không nổi, ngài hãy mời cao nhân khác đi.” Nàng đã nghe Nghiêm Ngạn nói Hướng Vân Thâm
là một nửa bằng hữu của hắn, vì suy nghĩ cho an nguy của bản thân, nàng
không thể không nể mặt bằng hữu của hắn.
“Ta đây muốn tục ước.” Hàn Băng thấy nàng cự tuyệt, đột nhiên thốt ra một câu.
“Tục cái gì ước?” Nàng mờ mịt chớp mắt mấy cái.
Hàn Băng kiên quyết đưa cho nàng một tấm ngân phiếu, rồi mặc kệ nàng có đồng ý hay không.
“Gian khách viện kia cứ tiếp tục cho ta thuê đi, đây là tiền thuê nhà.” Không thể trêu vào, còn hắn bộ trốn nổi sao?
Vân Nông lăn lông lốc từ trên ghế ngồi dậy, “Cho kẻ bắt ép cho thuê như vậy sao?”
“Đến lượt ta đến lượt ta…” Đào Thất nhanh chóng đẩy Hàn Băng ra, nhìn nàng giống như một miếng thịt nướng thơm ngào ngạt.
Nàng rùng mình, “Ngươi muốn làm gì?”
“Ta, ta muốn cưới vợ!” Nàng làm lái buôn
rất có bản lĩnh nha, mặc kệ phong ba giang hồ hay là võ lâm minh chủ,
giáo chủ ma giáo gì đó cũng đều có thể dàn xếp. Như vậy, có phải là hắn
cũng có thể đem tất cả hy vọng của mình ký thác cho nàng hay không?
“Trông ta giống bà mối sao?” Nàng tức giận giơ tay lên, phát một quyền xuống đỉnh đầu hắn.
“Bằng không thì… Bằng không, ta muốn danh dương thiên hạ!” Đến lúc đó, sẽ có một đống mỹ nữ tự nguyện bám theo hắn.
Nàng quả thật muốn hại người, “Ta có thể trị khỏi căn bệnh lưỡi dài của ngươi, rồi đem ngươi đóng gói một lần nữa được không?”
“Đợi chút, chủ nhà, ta còn chưa nói xong, ngươi đừng có đi mà…” Đào Thất hoang mang rối loạn, khăng khăng muốn
ngăn cản chủ nhà đại nhân tức giận đi nhanh.
Nghiêm Ngạn đứng một mình trên con đường
mòn đi thông vào chủ viện. Một mình cũng đủ giữ quan ải, ngăn trở một
đám khách trọ tràn ngập các loại tư dục.
“Ta đã rời khỏi giang hồ.” Hắn cất giọng âm trầm.
“Ồ, chúc mừng.” Thanh âm rất có lệ.
“Cho nên Tiểu Nông cũng sẽ theo ra, rời
khỏi giang hồ.” hắn sớm đã nói điều này không biết bao nhiêu lần rồi,
bọn họ vẫn cố tình làm như không nghe.
Mọi người cùng kêu lên phản đối. “Không thể nào!” Nàng còn được việc hơn hắn rất nhiều.
“Nàng là nương tử của ta!”
“Biết.” Không có ai muốn để ý đến hắn.
“Biết rồi thì mau cút đi!”
“Cũng giống như ngươi nói, chúng ta có nguyên nhân khác thôi.” Nhóm sát thủ vô sỉ đuổi hắn sang một bên.
Đứng trong chủ viện nhìn cảnh trăm hoa
đua nở khắp trang, lại nghiêng tai lắng nghe thanh âm nhao nhao ồn ào
của một đống nam nhân cách đó không xa, Vân Nông một tay vỗ trán.
“Còn ẩn cư cái gì nữa, ở đây sắp thành sát thủ trang rồi…”
***** HẾT *****