
ương tay bắt lấy
nó. Trong khi Nghiêm Ngạn thu kiếm đứng bất động, hắn nhịn không được tò mò nhìn quyển sách, rồi sau đó kinh ngạc trợn tròn hai mắt.
“Đây là…”
“Chiêu thức thứ mười hai trong bộ Vô
Lượng kiếm pháp do sư tổ sáng chế…” Mộ Thanh Trì cũng không thể tin nổi
bảo vật trấn phái bị người cướp đi từ lâu lại xuất hiện vào lúc này.
“Ngươi làm sao có được bí tịch của bổn phái?”
“Người khác tặng.”
“Cái gì?”
“Tặng, bởi vì chẳng đáng giá một văn
tiền.” Tiểu Nông nói bản kiếm phổ kia là do Hồng Tiếu tặng cho nàng. Bởi vì Hồng Tiếu không có đức hạnh để đọc, bán cũng bán không xong, cho nên mới cho nàng.
Mộ Thanh Trì thịnh nộ đỏ mắt. “Ngươi dám vũ nhục bổn phái…”
“Vậy thì đã sao?”
Nghiêm Ngạn thản nhiên nói xong, lấy thế
sét đánh không kịp bưng tai tấn công thẳng mặt Mộ Thanh Tùng. Một kiếm
đánh tung quyển bí tịch trong tay Mộ Thanh Tùng, làm cho nó bay lên phía trên đại điện. Hắn lại vận khinh công nhảy lên không trung, vừa nhảy
vừa vận kiếm. Chỉ trong nháy mắt, quyển bí tịch kia đã bị chém ra thành
vô số những mảnh hoa giấy bay lượn.
“Đừng mà ——”
Đợi đến khi hai người kia đau lòng đến
cực điểm, la hét ầm ĩ khắp điện thì Nghiêm Ngạn đã đáp xuống đất. Trên
đường tiếp đất còn xuất một kiếm chém đứt gân tay của Mộ Thành Tùng. Mộ
Thanh Trì đứng bên thấy thế hoảng hốt, bèn xuất kiếm cứu sư đệ trở về.
“Ngươi…” Bị kéo qua nấp ở một bên, Mộ Thanh Tùng oán hận hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
“Giết người.”
“Ai đã phái ngươi tới.”
“Ngươi đoán xem.” Nghiêm Ngạn xoay người, nín nhịn ý muốn đâm Mộ Thanh Trì mấy kiếm, lại sử dụng một bộ pháp quỷ
mị của môn phái khác đi đến trước mặt Mộ Thanh Tùng, một kiếm cắt ngang
cổ hắn.
“Sư đệ!”
Nghiêm Ngạn thu kiếm về phòng thủ, một
khắc cũng không ngừng nghỉ, đón nhận chiêu kiếm mãnh liệt vừa phóng tới
của Mộ Thanh Trì. Kiếm của Mộ Thanh Trì vừa sợ vừa giận, còn kiếm của
Nghiêm Ngạn vẫn chưa loạn. Hắn dùng xong loại kiếm pháp này lại lập tức đổi sang loại khác, không cho Mộ Thanh Trì chút thời gian thích ứng
cùng nhận biết nào. Kiếm phong lạnh như băng chạy thẳng một đường từ
ngực phải xuống đến bụng trái Mộ Thanh Trì.
“Chậm đã, cho dù phải chết, cũng phải để
lão phu chết một cách rõ ràng!” Một tay che miệng vết thương nơi ngực
bụng, Mộ Thanh Trì thở hổn hển lui về phía sau một đoạn dài, nhìn hắn hô to.
Hắn cười. “Ta lại muốn ngươi chết không rõ ràng.”
“Ngươi ——”
Phản xạ của ánh hào quang sáng rỡ phát ra từ thân kiếm đã trở thành là ấn tượng cuối cùng trong mắt Mộ Thanh Trì. Hai tay hắn không ngừng che máu tươi phun ra từ cần cổ, nhưng rồi cũng
phải theo bước sư đệ mà ngã xuống.
Như vậy liền báo xong thù?
Nghiêm Ngạn lẳng lặng đứng ở chỗ cũ, lấy khăn ra lau vết máu dính trên nhuyễn kiếm.
Sau khi thu hồi nhuyễn kiếm, Nghiêm Ngạn nói không rõ được cảm giác giờ phút này là gì.
Hắn từng nghĩ rằng mình sẽ vĩnh viễn hận
hai người kia. Nếu có thể gặp lại bọn họ, nhất định hắn sẽ bắt bọn họ
phải nếm thử nỗi đau lúc tiểu đệ gặp đao phủ ngoài pháp trường, bắt bọn
họ phải trả giá cho tội tham lam năm đó. Nhưng rất kỳ quái là, trước khi chuyện ngọc Côn Luân dẫn phát đến bảo tàng xảy ra, hắn đã có thật nhiều năm không còn nghĩ đến hai người bọn họ nữa. Ngay cả tối nay khi đến
đây, hắn cũng chỉ vì muốn hoàn thành nhiệm vụ Vân Nông đã giao cho mà
thôi.
Tuy rằng Vân Nông cố ý phái hắn tới đây,
để hắn giải trừ mối hận trong lòng, nhưng sau khi giết hai người họ xong hắn lại cảm thấy, cùng lắm hắn cũng chỉ như mới vừa làm xong một vụ mua bán bình thường mà thôi. Hắn không có chút cảm giác vui sướng khi rốt
cuộc cũng báo được đại thù. Bởi vì, vết thương sâu đậm từng ghim chặt
trong lòng, gây cho hắn nỗi đau đớn khôn cùng ngày nào, sớm đã theo năm
tháng thản nhiên trôi đi lúc nào hắn cũng không hay biết.
Bao nhiêu thù, bao nhiêu hận, cũng không thể chống lại thời gian, cũng không thể ngăn được tình yêu nảy nở.
Nhiều năm trước Vân Nông yêu cầu hắn hãy
quên đi, đã cho hắn rất nhiều quan tâm cùng yêu thương vô hạn, không
những có thể thay thế tất cả mất mát của hắn, mà còn phủ đầy tương lai
của hắn.
Tất cả những gì nàng đã làm, tựa như mưa
xuân nhẹ nhàng thấm đẫm vạn vật, trầm mặc mà tinh tế, ôn nhu mà lại khó
có thể phát hiện. Cho nên, đợi đến khi hắn quay đầu nhìn lại, hắn mới
phát hiện, nỗi đau kịch liệt đã bỏ hắn đi xa, rất xa rồi.
Thì ra muốn quên đi, cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Hắn cứ muốn kiên nhẫn chờ Vân Nông biết
được điều này, nhưng nàng lại không nói. Nàng chỉ kéo tay hắn cùng nhau
chung sống. Nên vui vẻ hay khổ sở, nên khóc hay cười đều giống như cũ,
nàng không muốn hắn vì thù hận mà bỏ phí mấy năm thời gian quý giá vừa
qua.
Long Hạng thấy hắn trầm mặc đứng yên tại chỗ một hồi liền đi lên trước, thật cẩn thận nhìn khuôn mặt nghiêng của hắn.
“Cái kia… Nghiêm tiểu tử, ngươi có khỏe không?”
Nghiêm Ngạn nghĩ nghĩ, sau đó sờ sờ cái bụng.
“Đói bụng rồi.” Thời tiết lạnh lẽo, hắn thèm ăn đồ ăn nóng do Tiểu Nông nấu quá.
“…” Nếu đã lạnh nhạt, sao vừa rồi hắn còn trầm mặc lâu đến vậy?
“Đi thôi, về nhà ăn cơm.” Nghiêm