Teya Salat
Lái Buôn

Lái Buôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322774

Bình chọn: 8.00/10/277 lượt.

t bụng này có thể luôn

luôn vui vẻ như thế là tốt rồi.

Cuối mùa thu năm hắn mười

ba tuổi, Nghiêm Ngạn lo lắng hồi lâu, một mình tìm tới Vân Thiên, nói

với Vân Thiên rằng hắn muốn tự mình trở thành sát thủ, nhận một mối làm

ăn. Hắn còn khăng khăng xin Vân Thiên vốn là lái buôn lại quen biết rộng rãi, hãy giới thiệu cho hắn một mối làm ăn.

Nhưng Vân

Thiên vừa nghe hắn nói xong lập tức nhíu mày, cự tuyệt hắn không chút do dự. Cũng muốn hắn từ nay về sau hãy từ bỏ ngay ý niệm đó đi.

Nghiêm Ngạn cũng không bởi vậy mà ngoan ngoãn từ bỏ. Sau lần đó, hắn đổi qua

tìm đến Vân Nông, người từ nhỏ đã đi theo Vân Thiên bôn ba bảo tiêu, nhờ nàng giới thiệu mối làm ăn cho hắn.

Khi đó Vân Nông tuổi

còn nhỏ, lại không biết quan hệ lợi hại trong đó. Từ trước đến giờ, thái độ của nàng đối với Nghiêm Ngạn luôn một mực dung túng. Phàm là có thể

thỏa mãn hắn, nàng đều làm tất cả để thực hiện nguyện vọng của hắn. Bởi

vậy, khi hắn mở miệng yêu cầu, nàng không cần biết nặng nhẹ cũng không

suy nghĩ nhiều, liền tự tiện tìm trong những mối làm ăn của cha một mối

nho nhỏ thoạt nhìn có vẻ đơn giản nhất.

Nhưng trước đó nàng cũng không hề đoán biết được, sau này Nghiêm Ngạn phải trả giá thế nào.

Phi vụ đó, thành công thì cũng thành công, nhưng khi Nghiêm Ngạn trở về,

trên bụng bị người ta đâm một đao thật sâu. Không hiểu sao đối phương

sớm đã thuê vài tên hộ vệ, hắn cứ như vậy kéo theo một thân máu me ngã

nhào vào sau viện nhà nàng.

Trong khi nửa mê nửa tỉnh,

Nghiêm Ngạn cảm thấy trước ngực ẩm ướt. Mở mắt ra, chỉ thấy Vân Nông vốn luôn tươi cười như mặt trời sau cơn mưa lại đang quỳ ghé vào cạnh

giường hắn, khóc ngon lành.

“Đừng khóc…” Hắn cũng không cầm được nước mắt.

Vân Nông sớm đã bị Vân Thiên trách mắng thậm tệ, lau nước mắt, nhìn khuôn

mặt trắng bạch như không còn chút máu của hắn mà tự trách không thôi.

“Huynh không thể chết…”

“Được, ta không chết.” Nghiêm Ngạn cố sức vươn tay vuốt ve mái tóc nàng.

Hắn nói không chết thì có thể không chết sao?

Bị thương nặng như vậy, hôn mê lâu như vậy, các đại phu được mời đến chữa

khám đều nói không dám nắm chắc. Vân Nông khủng hoảng nhìn vết thương

của hắn, càng nghĩ càng hối hận về những gì mình đã làm. Theo như lời

cha nàng nói, nàng chỉ là một thường dân không hiểu chuyện, căn bản là

cái gì cũng không biết. Sao nàng có thể lấy một vụ mua bán còn chưa hỏi

thăm tin tức rõ ràng đã tự tiện tác chủ giới thiệu cho Nghiêm Ngạn?

Nghiêm Ngạn hôm nay ra nông nỗi này, tất cả đều do tự tay nàng tạo ra.

Nàng không khỏi cảm thấy hối hận vạn phần. Sao nàng lại hại hắn thành ra thế này? Hắn chẳng phải võ lâm cao thủ gì, cùng lắm cũng chỉ là một tên

tiểu tử mới luyện võ công chưa đầy hai năm. Cha nàng mắng rất đúng. Vội

vội vàng vàng thay hắn tiếp nhận làm ăn, quả thực chẳng khác nào đẩy hắn vào hang cọp, bắt hắn đi chết.

Khi nước mắt Vân Nông đã

thấm ướt cả vạt áo hắn, Nghiêm Ngạn thở dài mơn trớn đôi mắt sưng đỏ của nàng, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng.

“Đừng khóc, việc

này vốn là sai lầm của ta. Cái gì ta cũng sẽ hứa với muội, cho nên đừng

khóc…” Nếu biết nàng sẽ khóc sướt mướt, dù thế nào hắn cũng sẽ không năn nỉ nàng giúp mình việc này.

Mấy tháng sau, thương thế của Nghiêm Ngạn cũng dần dần hồi phục, Vân Nông cầm một bản bí tịch đến trước mặt hắn.

“Đây là?” Nghiêm Ngạn khó hiểu nhìn bộ sách cũ nát ố vàng vừa được dúi vào tay mình.

“Sau này huynh hãy luyện cái này đi…”

Hắn nhướng mày: “Không phải là kiếm phổ đấy chứ?”

“Muội mua của cha muội đó.” Lèo nhèo Vân Thiên suốt mười ngày, cuối cùng Vân

Thiên cũng chịu thua công phu lèo nhèo của nàng, nhận số tiền nàng đã

dành dụm mấy năm trời, lôi từ trong đáy hòm ra một quyển kỳ thư, nghe

nói là của một vị cao thủ dùng kiếm đã đi về cõi tiên.

“Vì sao phải mua?” Hay nhỉ, nàng không có việc gì đi tìm cái này về cho hắn làm gì?

“… Muội không thể hại huynh.” Nàng dừng một chút, hơi hơi cúi đầu xuống, hai tay cứ túm chặt lấy hai ống tay áo.

Nghiêm Ngạn đón nhận ánh mắt tự trách của nàng, “Tiểu Nông, muội chưa từng hại ta.” Hắn không ngờ nàng vẫn đem chuyện đó để ở trong lòng, cứ mãi luôn

cho rằng vì nàng không lo lắng chu toàn mới hại hắn thành ra như thế.

Nàng lại lắc lắc đầu, như thế nào cũng không chịu tha thứ cho mình cái tội

vì không biết mà hại hắn thiếu chút nữa đã uổng phí tính mạng.

“Nghe muội đi, luyện tập nó thật tốt, được không?” Chỉ cần hắn có thể luyện

xong bộ kiếm pháp này, nâng cao thân thủ của hắn lên một bước, như vậy

thì sau này, cũng có thể giúp hắn tránh được rất nhiều nguy hiểm.

Nhìn thấy nàng toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho hắn, trong lòng Nghiêm Ngạn cảm

thấy ấm áp dào dạt. Hắn cẩn thận cầm lấy bàn tay nhỏ bé, trắng nõn mềm

mại của nàng, cảm giác như đang nâng nui bảo vật trân quý nhất trên đời.

“Được.”

Vân Nông không quên dặn dò hắn: “Từ hôm nay trở đi, huynh phải ăn nhiều hơn một chút. Sức khỏe của huynh phải nhanh chóng hồi phục lại mới được.”

“Được.”

“Chỉ cần công phu của huynh đại thành, sau này sẽ không có bất cứ ai có thể

bắt nạt huynh hoặc làm huynh bị thương nữa.” Nàng đ