
, mặc kệ như
thế nào nhất định phải sống sót trôi qua, nhìn anh đầu đầy mồ hôi, bộ
dáng tận lực kiềm chế, cô đoán anh cũng không dễ chịu, anh nghĩ muốn
động, sợ cô đau, cho nên tiến lùi đều khó.
"Có thể sẽ đau hay không?"
"Một chút, không sao." Chết sớm siêu sinh sớm, không, cô không muốn lại chết, cô muốn sống đời này thật tốt.
"Xin lỗi." Anh không biết nên làm thế nào mới tốt, tiếp tục giống như đối với cô
cực kỳ tàn nhẫn, dừng lại chính là đối với chính mình quá hành hạ.
"Ngày mai anh phải giúp em mát xa."
"Được, anh sẽ mát xa." Anh thường giúp ông nội mát xa, hiểu được kỹ xảo và huyệt vị, đối với
lão bà chỉ cần thả nhẹ lực đạo là được, toàn thân cô mềm mại đến không
thể tin được, liền ngay cả hôn môi đều lưu lại hồng ngân.
"Vậy anh động đi, em không sao." Dù sao đều phải đau, không bằng thừa cơ làm nũng, để cho anh đối với cô thương tiếc nhiều hơn, dịu dàng nhiều hơn.
"Nếu đau thì nói cho anh."
"Anh hôn nhẹ em..." Cô đã quên lần đầu tiên có bao nhiêu đau, hai cái lần đầu tiên đều cho một người đàn ông, duyên phận của bọn họ có tính hay không xuyên qua kiếp
trước kiếp này, mãi đến sông cạn đá mòn?
Lôi Dực dĩ nhiên là
vui mừng tuân theo, ở trên mặt cô không ngừng hôn nhẹ, hi vọng có thể
làm cô thoải mái một chút, nhìn chân mày cô không hề nhíu chặt nữa, anh
tăng cường lực đạo ra vào, khiến cho khoái cảm như một làn sóng đánh
tới, hại anh thiếu chút nữa kêu lên.
Nghe nói lần đâu tiên của
đàn ông cũng chống đỡ không được bao lâu, anh hi vọng biểu hiện của mình còn ở trong phạm vi bình thường, thật sự là ở trong cơ thể cô quá mất
hồn, cái gọi là chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, hôm nay anh mới biết thực sự có đạo lý.
"Kỳ Kỳ, anh sắp..."
"Anh nhanh một chút, em muốn ngủ..." Phải biết rằng hôm nay cô mới sống lại, vừa phải kết hôn lại phải lên giường,thật sự là mệt muốn chết rồi.
Cùng với một làn sóng khoái cảm mãnh liệt đột kích, Lôi Dực ở trong cười nhẹ phóng ra chính mình, lão bà của mình thật là đáng yêu, nhìn ra được cô
chưa có cùng mình thỏa mãn, nhưng là không có giả bộ phải thở gấp liên
tục hoặc rên rỉ không ngừng, nghe nói có rất nhiều người phụ nữ rất biết ngụy trang cao triều, hi vọng giữa bọn họ sẽ không đi đến một bước kia, tóm lại anh sẽ nhìn sách nhiều hơn một chút, nghiên cứu nhiều hơn một
chút, nghĩ hết biện pháp để cho cô thay nhau nổi lên cao triều, đây là
trách nhiệm của đàn ông.
Sau khi chậm rãi lui ra anh vẫn cảm thấy lưu luyến, đưa tay kéo cô vào trong ngực, để cho cô dán vào trước ngực mình nghỉ ngơi. "Ngủ đi, ngủ ngon."
"Ngủ ngon..." Mặc dù có mồ hôi cùng một ít dinh dính gì đó, nhưng bây giờ cô không có khí lực đi rửa sạch, cơ thể người ấm áp, hơi thở mang theo ẩm ướt, cảm
thụ nhịp tim của nhau, đan thành một chiếc nôi giúp cô nhanh chóng ngủ
ngon.
Nhìn cô nhắm mắt lại, anh cũng buông lỏng tâm tình ngủ, đêm tân hôn so với anh tưởng tượng tốt hơn nhiều, bởi vì bề ngoài của anh
rất có tác dụng đe dọa, nhiều cô gái nhìn thấy anh cũng sẽ sợ, Kỳ Kỳ lại có dũng khí chủ động đến gần anh, có thể thấy được cô đối với cuộc hôn
nhân này cũng rất nghiêm túc, thật nên cám ơn ông nội đã tìm cho anh một người vợ tốt.
Cô là vợ của anh, anh đối với cô đã có ý thức
trách nhiệm, bây giờ cô cũng là người phụ nữ của anh, anh càng sẽ đem cô để ở trong lòng, cố gắng cho cô một cuộc sống tốt, để cho cô hưởng
phúc, vĩnh viễn làm một tiểu công chúa không buồn không lo.
Sự
thật chứng minh, trên giường là một chỗ tốt để bồi dưỡng tình cảm, nam
nữ không quen thì cần thân thể trao đổi, vốn có khoảng cách nhưng sau
khi cởi sạch cũng sẽ biến mất.
Ngày hôm sau rời giường, Lôi Dực
và Chu Văn Kỳ có vẻ thân mật rất nhiều, cô sẽ kéo tay anh, anh cũng sẽ
ôm eo cô, ở trong mắt nhân viên khách sạn, bọn họ chính là điển hình của một đôi vợ chồng mới cưới ân ái ngọt ngào.
Lên xe, Lôi Dực thay đổi vẻ mặt bình tĩnh, quan tâm hỏi: "Em còn đau hay không?"
Chu Văn Kỳ không nghĩ đến anh sẽ hỏi trực tiếp như vậy, không khỏi có chút đỏ mặt. "Khá tốt."
"Về nhà anh sẽ giúp em xoa bóp."
"Ban ngày anh gấp cái gì? Trước khi đi ngủ giúp em là được." Nếu như anh tiếp tục đề tài này, cô có thể sẽ nổi giận!
Cô hung hăng trừng anh một cái, ở trong mắt anh cũng là phong tình vạn chủng, cười cười nói: "Được, anh sẽ không vội."
Từ khách sạn trở về nhà mới, Chu Văn Kỳ vừa vào cửa liền âm thầm cảm khái, không nghĩ đến cô còn có cơ hội trở lại phòng này, cùng trong ấn tượng
của cô giống nhau như đúc, cũng chính là rất buồn bực rất nhàm chán, bởi vì Lôi Dực người này chủ nghĩa thực dụng là trên hết, cái gì mà rèm cửa sổ xinh đẹp, gối ôm dễ thương, vách tường dán giấy thanh nhã, đối với
anh mà nói đều là mây trôi nơi chân trời, vô dụng.
Chu Văn Kỳ
không giống kiếp trước liên tiếp oán trách, cô đã nhận rõ cấu tạo đầu óc của hai người khác nhau, thay vì oán trách không bằng thay đổi, cô sẽ
xử lý cái nhà này thật tốt, tin tưởng Lôi Dực đối với chuyện này cũng sẽ không có ý kiến, trên căn bản anh chỉ cần có giường có nước có điện là
được.
Lôi Dực mang cô vào bên trong phòng dò