Pair of Vintage Old School Fru
Lại Kết Hôn Làm Vợ Chồng

Lại Kết Hôn Làm Vợ Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322670

Bình chọn: 9.00/10/267 lượt.

, Chu Văn Kỳ biết ông nội

Lôi thích nhất là ăn đồ ăn kiểu Nhật, vì vậy vừa mở miệng liền chỉ định

cái này.

"Trở về nhà mình còn mang theo quà làm cái gì? Không cần sợ tốn tiền, ông nội mang hai đứa đi ăn một bữa." Lôi Chân vừa nhìn thấy quà liền biết đây là chủ ý của cháu dâu, trước

kia cháu trai sẽ chỉ vào năm mới đưa tiền lì xì, lúc trong nhà cần mua

cái gì đều giao cho người giúp việc.

"Không bằng ăn ở nhà đi, cháu gọi bọn họ đưa đến đây!" Lôi Dực cùng ông nội tình cảm sâu sắc không phải nói suông, nhưng anh rất

ít khi thấy ông nội vui vẻ như vậy, cưới người vợ này thật là cưới đúng

rồi, nghe lời của ông nội quả nhiên không sai.

"Cũng tốt, cháu gọi điện thoại kêu thức ăn, ông nội thích ăn gì cháu cũng biết rồi, vợ cháu thích ăn gì cháu cũng biết đi?" Lôi Chân lộ ra nụ cười ranh mãnh, nhìn chằm chằm cháu trai thay đổi sắc mặt.

Lôi Dực lộ ra vẻ mặt lúng túng, anh và Kỳ Kỳ mới đơn độc chung sống hai

ngày, phải nói là để hiểu hoàn toàn còn cách rất xa, Chu Văn Kỳ không

ngại cười nói: "Em không thích ăn cay, sống, phải lột vỏ, những thứ khác cũng tốt, cố sức gọi món mà hai người thích ăn, em không sao."

"Biết." Lôi Dực âm thầm ghi nhớ sở thích của vợ, quyết định gọi món shushi.

"Còn có đừng quên gọi mấy bình rượu trắng, hôm nay nếu không say không về!" Lôi Chân không hút thuốc lá cũng không ăn trầu, chỉ thích uống vài chén.

Lôi Dực nhớ đến ông nội có bệnh cao huyết áp, vẻ mặt không đồng ý, Chu Văn Kỳ nhìn thấy nói: "Ông nội, hôm nay chúng ta nói chuyện phiếm thôi, cái gọi là uống ít vui vẻ, uống nhiều sẽ nhức đầu."

"Kỳ Kỳ nói đúng, thật là bé ngoan." Lôi Chân bạn già mất sớm, con trai và con dâu cũng đi sớm hơn ông, cháu trai duy nhất là một đầu gỗ, khó được cháu dâu xinh đẹp đáng yêu như

vậy, ông đương nhiên là vui vẻ cười ha ha.

Lôi Dực không nghĩ đến vợ mình lợi hại như vậy, trước đây anh khuyên ông nội uống ít một chút, luôn bị làm thành gió thổi bên tai, bằng không chính là bị mắng một

trận, ai ngờ Kỳ Kỳ nói vài ba câu đã khiến cho ông nội cố chấp thỏa

hiệp, gia đình hòa thuận mọi việc hưng thịnh, sau này phải thường xuyên

mang vợ về mới được.

Không đến một giờ, nhân viên nhà hàng mang

hộp đồ ăn tinh sảo và rượu trắng đến, Chu Văn Kỳ và Lôi Dực chuẩn bị

xong đồ ăn và ly rượu, bởi vì Lôi Chân không thích người không có phận

sự đợi, người giúp việc một tuần chỉ quét dọn hai lần, lúc bình thường

cũng là Lôi Chân tự mình động tay.

Ba người ngồi xuống ăn cơm,

Lôi Dực vốn là cái hũ nút, cũng không ai mong đợi anh đột nhiên nói

chuyện cười, Chu Văn Kỳ ngược lại nói chuyện dí dỏm, đem ông nội Lôi dỗ

cho tâm tình thật tốt.

Lôi Chân hơn bảy mươi tuổi, vừa uống rượu liền nhớ đến chuyện cũ năm đó. "Cháu đừng nhìn dáng vẻ rất lợi hại của Lôi Dực bây giờ, thật ra thì khi nó

còn bé rất yếu, thường bị mấy đứa trẻ hàng xóm đuổi theo đánh, về sau

ông dạy nó đánh quyền, tập thể dục, nó học được đã chậm lại kém, ông

cùng ba nó cũng bỏ qua, không nghĩ đến có ngày nó bị đánh phát ra khả

năng tiềm tàng, cư nhiên chỉ một hai năm, đã đem những tiểu quỷ kia đánh cho răng rơi đầy đất..."

Chu Văn Kỳ tương đối phối hợp lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, thì ra là mãnh nam không phải là một ngày tạo thành a. "A Dực hẳn là người tài vẻ ngoài đần độn, có tài nhưng thành đạt muộn, nếu không làm sao sẽ càng ngày càng lợi hại?"

"Hy vọng là như vậy, ông chỉ sợ ngày nào đó nó lại không thông suốt, cháu

nhìn bộ dạng ngu xuẩn hiện giờ của nó, ông lại nghĩ đến thời điểm nó học tiểu học, bài tập không phải là dốt nát bình thường, Lão sư nào cũng

nhận ra nó, bời vì ai cũng từng đánh qua hắn...." [đánh là đánh roi nhé, như các bạn đi học mà k làm bài tập bị phạt đó, mình cũng từng bị T^T'>

"Không thể nào? Sau này sinh con nếu như giống anh ấy thì làm sao bây giờ?"

Lôi Dực khóe miệng hơi nhếch lên, mặc dù ông nội không ngừng nói chuyện xấu khi còn bé của anh, ngay cả vợ anh không có chuyện gì cũng bỏ đá xuống

giếng, nhưng một màn trước mắt này vẫn làm cho tâm tình của anh vui

sướng. Kể từ khi ba mẹ lần lượt qua đời, anh đối với cuộc sống không có

bao nhiều mong đợi, chỉ cần có thể làm công việc mình thích, còn có

người nhà, anh em làm bạn là được rồi.

Ăn uống no đủ, Lôi Chân bộ dạng say rượu, để cái ly xuống nói: "A Dực, cháu đi cửa hàng tiện lợi mua thêm mấy lon bia nữa."

"Ông nội, ông đã uống rất nhiều." Lôi Dực không đồng ý nói.

"Bia mà thôi, cũng không phải là rượu trắng, không cần rầy rà, nhanh đi!"

"Vậy ông phải ăn thêm nhiều đồ ăn chút."

"Biết, tiểu tử thối thật rầy rà!"

Nhìn cháu trai bày ra vẻ mặt thối đi ra cửa, Lôi Chân tay chân nhanh nhẹn

nhảy dựng lên, từ thư phòng lấy ra một cái rương da màu đen, Chu Văn Kỳ

còn tưởng rằng bên trong là vũ khí đạn dược, cùng một dạng giống như

trong phim ảnh sát thủ sử dụng, không nghĩ đến mở ra là đầy tiền mặt, có ít nhất hai, ba trăm vạn, ngoài ra còn có một sổ ghi chép tiền mừng.

Lôi Chân cười cười nói: "Trong hôn lễ quá nhiều người, ông sợ hai đứa không quản hết được, liền giúp hai đứa thu, cháu lấy về đi."

"Ông nội... Nhiều tiền như vậy, nên do ông bảo q