
mặc kệ em có tin hay không, sự thật cuối
cùng vẫn là sự thật, không có cách nào thay đổi, Tất Ngôn đã quá cực
khổ, hy vọng em có thể dùng tình yêu của em để đền bù cho cậu ta.” Hắn
không hy vọng bạn tốt tiếp tục sống trong thế giới không có tình yêu.
“Anh ấy còn có thể yêu em sao.....” Liên Ngữ hồn bay phách lạc lẩm bẩm “Bố
em đã làm ra chuyện hèn hạ với nhà họ Tất, anh ấy còn có thể yêu con gái của hung thủ này sao?”
“Phải, chỉ cần em không dễ dàng buông tay cậu ta, cậu ta sẽ yêu em.” Thượng Thiên Dương tin tưởng chỉ có Liên Ngữ mới có thể hóa giải tất cả, dù sao chuyện cũ đã qua, người còn sống là
quan trọng nhất.
Trong lòng Liên Ngữ loạn, không biết làm thế nào mới tốt.
“Đi lên tìm cậu ta đi.” Thượng Thiên Dương nhẹ nhàng vỗ bả vai cô, sau đó đứng dậy rời đi.
Rất lâu sau, Liên Ngữ mới chậm chạp đi lên lầu, xoay tay nắm cửa mở cửa đi
vào, từng bước một đến gần anh, sau đó đứng ở bên cạnh anh một lúc lâu
cũng không nói chuyện.
“Em không có gì muốn nói với anh sao?” Giọng nói lạnh nhạt từ trong miệng anh truyền ra.
“Thực xin lỗi, ngoài câu nói này em không biết nói gì với anh.” Hốc mắt Liên Ngữ trở nên ướt át, “Thực sự rất xin lỗi.”
Giống như không nghe thấy cô nói chuyện, anh lẩm bẩm một mình “Nhà của anh
từng hết sức náo nhiệt, mỗi khi đến Chủ Nhật, bố anh luôn mời bạn bè
trên thương trường đến nhà nói chuyện phiếm, mẹ anh chuẩn bị rất nhiều
món ăn tiếp đãi bạn bè của bố, để bọn họ coi như đang ở nhà mình.”
Nói đến đây, Tất Ngôn liếc mắt nhìn Liên Ngữ một cái “Nhưng mà tất cả mọi
chuyện đều bị hủy trong tay bố em, ông ta đem vật liệu kém chất lượng
bán cho bố anh, để cho công ty của bố anh không thể đền bù tổn thất,
cuối cùng phá sản, bố anh chịu không nổi việc công ty do một tay ông nội sáng lập bị hủy trong tay ông, ôm nổi hận nhảy lầu tự tử....”
“Không....” Nước mắt Liên Ngữ rơi như mưa.
“Em biết không? Mẹ anh đã nằm ở vườn hoa kia đi theo bước chân cha anh mà
chết, bà luôn nói.....nhớ nhung rất đau khổ.” Tất Ngôn giống như ác ma
đến từ địa ngục chậm rãi giày vò Liên Ngữ “Còn nhớ rõ không? Anh đã từng nói với em ngôn ngữ của hoa tường vi là nhớ nhung, chính là nhớ nhung
rất khổ, cho nên mẹ anh đã lựa chọn cái chết.”
Liên Ngữ khóc thành tiếng, nước mắt làm mờ hai mắt, khiến cô không còn thấy rõ ràng thế giới này.
“Oa.......Thực xin lỗi, thực xin lỗi......” Vô số câu ‘thực xin lỗi’ từ trong miệng Liên Ngữ nói ra.
“Haha....” Tất Ngôn lớn tiếng cười “Vì sao lại như vậy chứ?”
Anh điên cuồng liều mình dùng quyền nện lên vách tường, cho đến khi máu chảy ra.
“Không cần như vậy.” Ôm lấy thắt lưng của anh, ngăn không cho anh tổn hại
chính mình, cô khóc cầu xin: “Xin anh đừng làm bản thân bị thương.”
“Hu hu......” Giọng nói của Liên Ngữ rất khó nghe, cô ôm chặt lấy anh, không buông tay.
Tất Ngôn im lặng, tùy ý để cô ôm lấy chính mình, thân thể của cô vẫn mềm
mại như vậy, ấm áp như vậy, làm cho người ta lưu luyến không thôi.
Vì sao, ông trời lại muốn trêu đùa anh như vậy, vì sao???????
Trong lòng Tất Ngôn thống khổ kêu gào.....
Anh chậm rãi xoay người, nâng chiếc cằm khéo léo của cô lên, dừng ở khuôn
mặt loang lổ nước mắt của cô, cảm thấy đau đớn và không đành lòng.
Rốt cục, nhìn thấy nước mắt cô không ngừng rơi xuống thì anh đau lòng cúi người che đôi môi anh đào đang run rẩy của cô lại.
Anh giống như người tuyệt vọng, dùng sức cắn đôi môi non mềm của cô, bàn
tay gắt gao đè đầu cô lại, hơi thở mùi đàn hương từ trong miệng toả ra,
đầu lưỡi ngang ngược mãnh liệt cạy mở hút lấy ngọt ngào từ cái miệng
nhỏ, giống như muốn hút đi linh hồn của cô, muốn cô hòa tan vào trong
xương cốt của mình.
Liên Ngữ khẩn thiết đáp lại anh, đầu lưỡi
vươn ra, cùng anh quấn quanh cùng một chỗ, nụ hôn kích thích khiến hơi
thở của Liên Ngữ hỗn loạn, cái miệng nhỏ nhắn điên cuồng mở ra cắn môi
dưới của anh.
Kích tình qua đi, còn lại một mảnh hờ hững yên tĩnh.....
“Em đi đi, tất cả mọi chuyện đã xảy ra, anh sẽ không truy cứu.” Hai mắt Tất Ngôn đờ đẫn “Từ nay về sau, chúng ta không sẽ gặp lại, coi như tất cả
chỉ là một giấc mộng.”
Hai mắt Liên Ngữ sưng đỏ đã không thể chảy ra nước mắt, tuyệt vọng chăm chú nhìn anh, hi vọng tất cả mọi chuyện
thật sự chỉ là một giấc mộng, đáng tiếc nó không phải....
Liên Ngữ đứng dậy mặc quần áo tử tế, sau đó đi về phía cửa, mà Tất Ngôn vẫn đứng ở cửa phòng, vẫn nhìn cô, vẫn.....
Liên Ngữ mất hồn đi vào nhà, vợ chồng họ Liên nhìn bộ dáng của con gái, tất cả đều sợ hãi.
“Tiểu Ngữ, con làm sao vậy? Đừng dọa mẹ.” Mẹ Liên thở dốc vì kinh ngạc, vội vàng cầm khăn mặt giúp con gái lau mặt sạch sẽ.
Bộ dáng ngơ ngác của con gái khiến mẹ Liên sợ tới mức gần như muốn ngất
đi, gấp đến độ chảy nước mắt, “Tiểu Ngữ, con nói gì đó đi, được không?”
Liên Ngữ giống như không nghe thấy gì, hai mắt vô thần nhìn thẳng về phía
trước, giống như búp bê không có sinh mệnh, rách nát không chịu nổi.
“Tiểu Ngữ, bố đây, là bố đây.” Bố Liên sốt ruột giẫm chân “Con nhìn bố đi.”
Lúc này rốt cục Liên Ngữ có phản ứng “Bố?”
“Tiểu Ngữ, bố ở đây.” Bố Liên bắt lấy bàn tay con gái, vội