
như tuyết, hai mắt thũng sâu, tóm lại, bộ dáng của cô
thật sự rất đáng sợ.
Rất cuộc là cô làm sao vậy? Tất Ngôn nhịn xuống cảm giác xúc động muốn đi ôm cô, cẩn thận đánh giá và tự hỏi.
Liên Ngữ ngủ không yên ổn, mày vẫn nhíu chặt, vẻ mặt thống khổ.
Tất Ngôn không nhịn được nữa, lấy tay đẩy cô “Tỉnh tỉnh.”
“Ưm...” Một tay Liên Ngữ ôm lấy mô hình, một tay xoa xoa hai mắt.
Khi cô nhìn thấy Tất Ngôn trước mặt thì lập tức tỉnh táo “Anh đã trở lại.”
Tất Ngôn nhíu mày, lạnh lùng mở miệng “Em ở trong này làm gì?”
Cô dựa vào vách tường muốn đứng lên, ai ngờ mới đứng dậy có một nửa, bởi
vì lâu nay không có ăn gì, thân thể cực kì suy yếu, không hề dự liệu ngã xuống.
Tất Ngôn thấy thế, vội vàng vươn tay ra đỡ cô “Chết tiệc, em làm sao vậy?”
Xem cô đứng lên khó khăn, sắc mặt trắng bệch, giống như có thể té xỉu tuỳ lúc.
“Không có việc gì, em có thể trở về đây không?” Kéo quần áo của anh, Liên Ngữ chờ đợi nhìn anh.
“Không phải tôi đã nói với em, về sau chúng ta đừng gặp lại nhau sao?” Sau khi Tất Ngôn đỡ cô đứng vững xong, liền buông cô ra “Em đi đi.”
“Em
không đi, em cũng đã nói qua, từ nay về sau đến phiên em quấn quít lấy
anh, anh không thể đuổi em đi.” Không nhìn khuôn mặt lạnh của anh, Liên
Ngữ suy yếu vô lực mỉm cười với anh.
“Em....” Vẻ kinh ngạc lập tức bị vẻ lạnh lùng thay thế “Tôi sẽ không để cho em vào.”
“Không, em không đi.” Ôm chặt vật gì đó trong lòng, Liên Ngữ chậm chạp nói,
biết anh còn yêu mình, cô trợn đôi mắt to sưng đỏ lên nhìn anh.
Trong lòng Tất Ngôn co rụt lại, cảm thấy chua xót, xảy ra chuyện gì với người phụ nữ này, anh cũng đã quyết định muốn quên đi cô, rời khỏi nơi này,
vì sao cô còn muốn đến đây cuốn lấy anh, vì sao muốn cho trái tim anh
thật vất vả để cứng rắn lại bắt đầu dao động?
“Liên Ngữ, bởi vì áy náy em mới trở về đây để đền bù cho tôi sao?” Nguyên nhân anh có thể nghĩ đến chỉ có cái này.
Mặc dù trước khi đến Liên Ngữ đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe được anh
lạnh như băng gọi tên cô, trong lòng cô vẫn rất đau khổ.
“Đó chỉ là một nửa nguyên nhân.”
“Một nửa, một nửa là gì?” Anh tức giận, từ đầu tới đuôi sắc mặt của anh đều không tốt.
“Em yêu anh.” Liên Ngữ nhìn thẳng vào con ngươi đen của anh, trong mắt lộ ra vẻ đơn thuần và tình yêu say đắm.
“Tôi không cần.” Tất Ngôn áp chế sự không đành lòng, bắt buộc bản thân lạnh lùng với cô.
Sắc mặt tái nhợt càng thêm trắng, trên mặt không còn một giọt máu, cô lung
lay đừng không vững, giống như gió cũng có thể thổi ngã.
“Mặc kệ, em cần là được.” Lộ ra nụ cười xinh đẹp, hai tròng mắt Liên Ngữ chậm rãi nhắm lại, thân mình ngã về phía anh.
“Tiểu Ngữ!!!!” Tất Ngôn đỡ thân thể mềm mại đang ngã xuống của cô, hoảng sợ
la to với cô gái bé nhỏ đã lâm vào hôn mê “Tiểu Ngữ......”
Sau khi Tất Ngôn tiễn chân bác sĩ, trở lại phòng giật mình dừng nhìn cô gái trên giường.
“Em đúng là một cô gái ngốc.” Vuốt ve gương mặt tái nhợt gầy yếu của cô, trong lòng Tất Ngôn đau đớn vô cùng.
Tại sao cô lại biến thành bộ dáng như thế này? Đây không phải là thứ anh
muốn, anh thầm nghĩ muốn cô sống thật tốt, tiếp tục cuộc sống hạnh phúc
của mình.
“Vì sao phải đến? Vì sao không biết chăm sóc tốt cho chính mình.....”
Lúc Liên Ngữ mở to mắt thì bây giờ đã là sáng ngày hôm sau.
Cô nhìn căn phòng một chút, vui mừng phát hiện mình đang nằm trên giường
Tất Ngôn, cô thật cẩn thận nhổ ống tiêm trên tay, lén lút ra khỏi phòng.
“Ai cho em rời giường.” Tất Ngôn đi ra từ phòng bếp thì nhìn thấy Liên
Ngữ đang đứng trong phòng khách, không nói hai lời buông vật trong tay
ra, bước qua ôm lấy cô trở về phòng.
“Thân thề em còn rất yếu,
cần phải nghỉ ngơi nhiều, đường glucozo còn chưa nhỏ hết giọt, làm sao
em có thể tháo ra chứ?” Tất Ngôn nhẹ nhàng đặt cô nằm trên giường.
“Em cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.” Nhìn thấy bộ dáng tức giận của anh, trong lòng Liên Ngữ cảm thấy ngọt ngào.
Xem kỹ cô một chút, xác nhận trên mặt cô hồng hào lên nhiều, mới thu ống tiêm và bình nước biển lại.
“Nằm, không được nhúc nhích.” Nói xong, anh ra khỏi phòng.
Chỉ một lúc sau, anh bưng một bát cháo lớn tới, ngồi xuống bên giường “Đây là cháo hải sản, ăn một chút.”
Liên Ngữ ngoan ngoãn há miệng để anh đút cháo, mắt đẹp vui vẻ chớp chớp.
Bổng chốc, cô đột nhiên nhớ đến việc quan trọng.
“Mô hình của em.”
“Không phải ở đây sao? Tất Ngôn nhìn thoáng qua tủ ở đầu giường.
Theo tầm mắt của anh, Liên Ngữ liền nhìn thấy mô hình phòng ốc vẫn hoàn hảo không tổn hại gì nằm ở trên tủ ở đầu giường.
“Lâu như vậy, em vẫn còn giữ cái này?” Đó là thứ năm đó anh tùy tay đưa cho cô, không nghĩ cô lại coi nó là báu vật.
“Đó là lễ vật đầu tiên anh tặng em, đương nhiên em phải giữ gìn thật tốt.”
Liên Ngữ vừa ăn cháo vừa trả lời “Nó là bảo bối của em đó.”
Vẻ
mặt Tất Ngôn tối sầm lại, cầm bát cháo nhét vào tay cô, lạnh nhạt nói:
“Tự mình ăn.” Sau đó, không quay đầu lại rời khỏi phòng.
Hai tay Liên Ngứ cầm bát cháo, dừng lại ở giữa không trung, trong lòng có một chút khổ sở.
Đi vào thư phòng, Tất Ngôn đi đến ghế sô pha, ngồi xuống nhắm mắt lại, trong lòng âm thầm suy nghĩ.
Một lú