Lần Cầu Hôn Thứ Hai

Lần Cầu Hôn Thứ Hai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322552

Bình chọn: 7.5.00/10/255 lượt.

ời gian cả ngày ở trong nhà hàng quan sát, xem xét hoạt động, ý

kiến của khách hàng. Tất cả cô đều ghi lại lưu ở trong laptop.

Đến giờ quán ăn sắp đóng cửa cô mới nhận ra mình từ trưa đến giờ vẫn chưa ăn

gì.Đến giờ dạ dày cô mới bắt đầu thấy đau đau, bụng kháng ngh ầm ĩ ị.

“Cố gắng đợi chút!” Cô nhẹ nhàng ấn ấn vào dạ dày, nửa vui nửa đùa trấn an

nó.”Đợi lát nữa về nhà cho ngươi ăn cơm.”

“Em đang làm gì ở đây?” Một giọng nói lãnh đạm bỗng dưng vang lên làm cô giật

mình.

Cô ngạc nhiên quay đầu, nhìn về hướng gương mặt không có cảm xúc gì của Viên

Thiếu Tề.

Sao lại là anh ta? Thật là xui xẻo!

Cô thầm cảm thấy ảo não, cố gắng khắc chế trái tim bỗng dưng đập loạn.”Chào

buổi tối, tổng giám đốc Viên.” Cô khách khí chào hỏi.

Anh lại không khách khí giếu cợt.”Đã trễ thế này em còn chưa về? Em không

phải có người quản lý giờ giấc đi về sao?”

“Cảm tạ tổng giám đốc Viên quan tâm, tôi đã báo lại với người nhà rồi.” Cô

muốn cười mà không cười nổi, mím chặt môi, quyết định làm người văn minh, không

so đo với tên đàn ông trước mặt.

Nhưng anh lại cố tình muốn chọc tức cô.”Vậy em tính ở lại khách sạn chúng tôi

đi dạo tới khi nào?”

“Đi tới khi nào không đi được nữa thì thôi.” Cô gằn từng tiếng trong hàm

răng.”Em đang muốn chụp vài tấm ảnh khách sạn về đêm.”

“Nếu vậy, em nên lên nhà hàng xoay tròn trên lầu cao nhất, nơi đó chụp ảnh sẽ

cho cảnh đẹp nhất.”

“Em cũng đang tính như vậy đây.”

“Nếu vậy thì đi thôi.”

“Hả?” Cô sửng sốt.”Đi đâu?”

Anh đi qua cô liếc mắt một cái, giống như ngại cô phản ứng quá chậm

chạp.”Theo tôi lên nhà hàng xoay tròn.”



Trước đây, cha từng nói cho cô biết, mỗi đứa trẻ đều là một thiên sứ nhỏ được

Thượng Đế phái tới nhân gian, vì sợ bọn họ ở nhân gian gặp nguy nan, Thượng Đế

ban cho mỗi đứa trẻ một ngôi sao bảo hộ.

“Vậy ngôi sao bảo hộ của con thì sao?” Cô hưng phấn truy vấn.

“Con nhìn lên bầu trời đi, chính là ngôi sao kia.”

“Thì ra là ngôi sao này!”

“Đúng. Vì sao kia vẫn luôn bảo vệ con, mãi cho đến khi con lớn lên, đến lúc

kết hôn cùng một vương tử, ngôi sao sẽ đem nhiệm vụ bảo vệ con giao cho anh

ta.”

“Vậy chờ khi con lớn lên, sẽ là vị vương tử đó bảo vệ con sao?”

“Đúng vậy. Nhưng…trước đó, anh ta phải thông qua khảo nghiệm của cha mới

được.”

“Vì sao?” Cô đột nhiên nhìn vào vẻ mặt không được tự nhiên của cha.

“Bởi vì Đạt Đạt là bảo bối của cha, làm sao có thể tùy tiện để cho một tên

ngốc cướp đi?”

“Vậy thì Đạt Đạt sẽ mãi ở bên ba, vậy là được rồi, con không cần vương tử

nữa, ba làm ngôi sao bảo hộ của con đi!”

“Ha ha, con gái ngốc của cha…”

Tiếng cười sang sảng trong tâm trí chẳng biết lúc nào nhỏ dần. Bầu trời đêm

cũng chẳng còn mấy vì sao sáng, chỉ còn lại thành phố rực rỡ ánh đèn.

Uông Ngữ Đạt giơ máy ảnh lên, chụp cảnh bên trong nhà hàng xoay tròn, qua lớp

cửa sổ thủy tinh chụp khung cảnh phía dưới, ánh đèn đêm sáng lung linh lấp lánh

như những viên ngọc, mấy góc kính của máy ảnh khóa chặt ánh mắt của cô, nhưng

không giữ được thần trí cô.

Tay nắm máy ảnh bắt đầu run nhè nhẹ phập phồng theo nhịp đập phiền muộn của

con tim.

Cô cắn môi, buông máy ảnh xuống, quay đầu lại, miễn cưỡng mở đôi môi anh đào

hồng nhạt.”Kỹ thuật chụp ảnh của em không tốt lắm, đầu tiên cứ thử chụp vài tấm

đã, sau đó em sẽ nhờ Duệ An giúp.”

“Duệ An?” Viên Thiếu Tề từ đầu đến cuối vẫn yên lặng quan sát Ngữ Đạt, đến

khi nghe cô nhắc tới cái tên xa lạ này, lông mày anh chau lại.

“Thái Duệ An là một người bạn của em.” Cô cười giải thích.”Anh ấy là một

nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp.”

Trí óc anh chợt lóe, ánh mắt khẽ run rẩy.”Chính là cái người bạn trai đi xe

thể thao màu trắng bạc đưa đón em?”

Bạn trai? Uông Ngữ Đạt kinh ngạc, vài giây sau, mới giật mình nhớ lại hình

như bản thân từng thuận miệng giải thích cho có lệ về anh ấy như vậy. Nhưng cô

cũng không định đính chính lại, cho anh hiểu lầm cũng tốt, miễn cho anh nghĩ cô

bây giờ không có ai theo đuổi. Cô lặng lẽ tự ‘nâng giá’ mình một chút.

“Em nói anh ta là nhiếp ảnh gia?” Viên Thiếu Tề như có ý truy vấn.

“Đúng vậy.”

“Tôi chưa bao giờ nghe qua tên của anh ta.”

Có ý gì? Anh muốn châm chọc Duệ An không có danh tiếng gì sao?

Uông Ngữ Đạt bỗng cảm thấy một chút khó chịu trong lòng, vội vã biện giải cho

thỏa đáng.”Anh ấy chụp rất tốt, hai tháng tới [A2'> sẽ

xuất bản một tập ảnh.”

“Vậy sao?” ViênThiếu Tề hừ nhẹ.”Có vẻ như em rất coi trọng tài năng của anh

ta.”

“Anh ấy thật sự rất có tài!” Cô kéo cao giọng lên.

“Biết rồi.” Anh thu lại tầm nhìn, ánh mắt càng âm trầm.”Em không cần hết lời

biện hộ cho bạn trai mình như vậy.”

“Anh ấy không phải là…”

“Là cái gì?”

“Quên đi.” Cô buồn bã nói.

Anh chăm chú nhìn cô lộ ra khuôn mặt hơi lãnh đạm, trong lòng nổi lên một cảm

xúc kỳ lạ.”Bây giờ em đã chụp xong chưa?”

Nói vậy là có ý đuổi cô đi sao? Cô cười lạnh.”Chụp xong rồi.”

“Vậy thì ở lại đây ăn thử đi.” Anh thình lình nắm tay cô.

Cô giật mình.”Anh làm gì vậy?”

Anh không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của cô, cứ thế nắm tay cô đi tới bàn ăn

gần cửa sổ đang mở, nhẹ nhàng kéo cô ngồi xuống.”Khách sạn ra mắt thực đơn


XtGem Forum catalog