
ờng, sau khi ra trường vẫn qua lại, tuy rằng mỗi
người một lí tưởng tung trời đạp đất khác nhau, nhưng vẫn chơi thân, cho dù mấy
năm nay Viên Thiếu Tề công tác ở nước ngoài, vẫn dùng email liên hệ.
Viên Thiếu Tề rất quý trọng người bạn này, chuyện yêu hận với vợ cũ anh không
thể kể cho một ai, chỉ tâm sự cùng Kiều Khôn.
Vì thế giữa lúc nửa đêm, hai người đàn ông cùng ngồi bên cửa sổ quán bar
khách sạn, nhìn xuống dưới, thành phố về đêm sáng đèn như một ngôi sao chổi lấp
lánh đủ màu.
“Vậy giờ cậu đối với cô ấy đến tột cùng là cảm giác gì?” Kiều Khôn nói
thẳng.
Viên Thiếu Tề mím môi chua xót, giơ bình lên, rót rượu.”Đương nhiên mình… vẫn
không thể tha thứ cho cô ấy.”
“Điều này cậu vừa mới nói rồi.” Kiều Khôn cười mà như không cười.
Viên Thiếu Tề biết Kiều Khôn đang chế nhạo mình, quay sang lườm anh một
cái.”Cảm giác của mình rất phức tạp, nói thực, biết cô ấy hiện tại sống không
tốt, mình cảm thấy…” Anh ngơ ngẩn dừng lại, không biết nên hình dung tâm tình
của mình như thế nào.
“Cậu cảm thấy thương tiếc cho cô ấy?” Kiều Khôn tiếp lời.
“Có một chút.”
“Nhưng lại cảm thấy là do cô ấy tự chuốc lấy?”
“. . . . . .”
“Năm đó cô ấy không thể chịu nổi những ngày tháng quá khổ với cậu, nên mới
kiên trì ly hôn, ai ngờ không bao lâu, nhà mình cũng phá sản…ngẫm lại, cũng là
báo ứng của cô ấy.”
Báo ứng?
Viên Thiếu Tề nghe vậy rùng mình, quay đầu nhìn bạn tốt chằm chằm.”Đừng nói
như vậy!”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Kiều Khôn lắc lắc chén rượu.”Năm đó cả nhà bọn họ
đều coi thường cậu, nói cậu là thằng nghèo kiết xác không xứng với cô ấy, kết
quả bây giờ tình thế nghịch chuyển, cậu là tổng giám đốc một khách sạn quốc tế,
cô ấy là một tiểu thư mạt vận không thể không ra ngoài làm việc kiếm
tiền…cậukhông thấy khoái cảm trả thù sao?”
Khoái cảm trả thù?
Ngực Viên Thiếu Tề chấn động, tuy lời này của bạn tốt thực châm chọc, nhưng
anh không thể không thừa nhận, trong lòng mình mơ hồ có vài phần vui sướng, cho
dù không phải nhằm vào vợ cũ, cũng là đối với thế lực người nhà cô ấy, nhất là
những kẻ đã từng hung hăng dùng gậy gộc với anh.
Anh bất giác xoa lên vết sẹo nơi thái dương, cho tới hôm nay, chỗ đó vẫn gợi
nhớ đến nỗi khuất nhục và đau xót của ngày ấy.
Anh hơi cắn răng, bàn tay to siết chặt chén rượu.”Thật ra ly hôn với Ngữ Đạt
trong mấy năm nay, mình thường nghĩ, nếu có một ngày gặp lại cô ấy, gặp lai cha
mẹ và anh trai của cô ấy, mình nhất định phải cho bọn họ thấy rõ, mình Viên
Thiếu Tề đã không còn là tên nghèo hai bàn tay trắng năm đó, hiện tại mình hoàn
toàn có thể mang lại cho Ngữ Đạt cuộc sống cô ấy muốn.”
Bảy năm ròng, anh cứ kiên trì cố gắng từng bước một đi lên như vậy, anh muốn
chứng minh cho cả gia đình đó thấy, năm đó bọn họ đã đánh giá sai khả năng của
anh.
“Nếu cậu muốn, có thể mời cả nhà bọn họ đến khách sạn nghỉ phép.” Kiều Khôn
nhắc nhở.
“Để làm gì? Thị uy sao?” Viên Thiếu Tề không đồng ý nhíu mày.”Mình đâu có trẻ
con như vậy?”
“Hầu hết đàn ông vốn đều rất trẻ con.” Kiều Khôn cảm thán.
“Lời này là ai nói?” Viên Thiếu Tề hừ lạnh.”Lại là bà chằn kia sao?”
“Cậu nói Tranh Tranh?”
“Còn phải hỏi sao? Có thể khiến cậu tôn sùng những lời này như chân lý, ngoài
Triệu Tranh Tranh ra còn có thể là ai?”
Triệu Tranh Tranh, năm đó nổi tiếng khắp Học viện Nam sinh Toàn quốc là một
cô gái thông minh lanh lợi, nhưng cũng rất biết cách mê hoặc người khác, từ nhỏ
đã hiểu được việc dựa vào dung mạo hơn người cướp mất trái tim bao nam sinh, sau
khi lớn lên lại càng không cần phải nói, đàn ông trên cơ bản đều bị cô coi như
làm đồ chơi, lợi dụng bọn họ thành lập thế giới thuộc về mình.
Nay, cô là bà chủ vài khách sạn, mạnh vì gạo bạo vì tiền, vô số chính khách,
thương nhân, người nổi tiếng quỳ gối dưới váy cô.
“Mình đã quên cô ấy rất nghe lời cậu.” Kiều Khôn uống một ngụm rượu, tự giễu
nói.”Có lúc mình cũng hận cô ấy.”
“Cậu hận cô ấy, vậy mà lại không màng nguy hiểm xông vào đám cháy cứu cô ấy?”
Viên Thiếu Tề cười cợt cầm lấy chén rượu. Tin tức đến từ mấy ngày trước đó vẫn
làm anh kinh sợ, một quán ăn đêm bị cháy lớn, may mắn lúc ấy là ban ngày, trong
quán không có khách, một cô gái may mắn chạy ra được khóc còn bà chủ bị mắc kẹt
trong đám cháy, đúng lúc Kiều Khôn đi ngang qua, nhanh chóng xông vào cứu người,
cứu thoát thuận lợi một cô gái xinh đẹp.
Các phóng viên truyền thông kích động đem hành động ‘Tình cờ qua đường’ viết
thành ‘Công dân gương mẫu gan dạ’, chỉ có Viên Thiếu Tề biết việc này hoàn toàn
là xuất phát từ tình cảm riêng.
“May mà cậu không bị làm sao, cổ họng chỉ hơi bị thương, nếu khuôn mặt đẹp
trai này huỷ đi, vậy cái ghế bí thư tỉnh ủy phải bỏ trống rồi.”
“Không làm bí thư tỉnh ủy thì thôi, mình làm thị trưởng cũng được.” Kiều Khôn
cười hì hì, hiển nhiên không để ý đến việc mình đã cứu Triệu Tranh Tranh.
Viên Thiếu Tề thấy Kiều Khôn không thèm để ý, cũng chỉ có thể thở dài.”Cậu
thật đúng là một bước lên mây! Có một cô vợ thuộc dòng họ quyền thế, quả nhiên
không đơn giản.”
“Đúng là Linh Linh rất ủng hộ mình.” Nhắc đến người vợ dịu hiền, thô