
ề không màng sự oán giận của cô, lệnh cho cô ngồi đừng nhúc
nhích, đợi nhân viên phục vụ đưa thức ăn vào, anh mới mời cô qua bàn ăn.
Bàn ăn bằng gỗ đặt gần ban công, cửa sổ nửa mở nửa khép, trên ban công đặt
rất nhiều chậu cây xanh, không khí trong lành, một mùi thơm theo gió đêm mơ hồ
bay tới.
Cô hít hà không khí, vui vẻ thoải mái.
“Ăn chút cháo trước.” Ngữ khí của anh như không muốn bị phản kháng.
Cô trợn trắng mắt, cầm thìa lên, tâm không cam tình không nguyện ăn cơm, anh
ngồi ở phía đối diện cô, vừa uống cà phê, vừa phê duyệt công văn.
Cháo cá muối rất ngon, làm ấm dạ dày của cô, rau xanh ăn cũng rất được, tươi
mát ngon miệng.
Cô ăn một phần ba bát cháo, vươn tay lấy bánh bao, cắn một cái, nước thịt
thơm ngon nháy mắt tràn đầy trong miệng, cô kinh ngạc không thôi.
“Mùi vị này. . . . . . Thật giống của sạp làm bánh bao gần trường em học khi
đó?” Cô nhướng mắt nhìn anh.”Là anh phái người đi mua?”
“Làm sao có thể?” Anh không thừa nhận, hơi cười lạnh.”Tôi không phải đã nói
rồi sao, đây là điểm tâm của đầu bếp khách sạn chỗ chúng tôi làm.”
“Thật sao?” Cô bán tín bán nghi, lại cắn một cái, mỹ vị tuyệt diệu làm tâm
thần cô rung động, nhịn không được cảm thán.
“Thật là ngon!”
Anh mỉm cười nhìn cô, bắt gặp ánh mắt cô ngước lên nghênh đón thì nhanh chóng
ra vẻ nghiêm túc. “Tôi còn tưởng rằng người bị cảm, miệng căn bản không có vị
giác.”
Anh nói chuyện, nhất định phải làm người ta thấy ghét như vậy sao?
Uông Ngữ Đạt hừ nhẹ không vui, ăn xong hết cái bánh bao, lại uống nửa ly nước
nho ép, đã khá no rồi.
“Ăn thêm chút hoa quả đi.” Anh tiếp tục bảo cô ăn thêm.
Cô lắc đầu, “Ăn không vô .”
“Sức ăn của em khi nào thì trở nên nhỏ như vậy?” Anh nhíu mi.
Người bệnh vốn dĩ ăn ít mà, cô trừng mắt nhìn anh, lấy khăn ăn ưu nhã lau
miệng.
“Cám ơn tổng giám đốc Viên chiêu đãi, giờ đầu tôi đã không còn hôn mê, thần
trí rất rõ ràng, anh có thể phát biểu cao kiến.”
Anh không lập tức tiếp lời, thâm trầm chăm chú nhìn cô.
Cô bị anh nhìn thấy rất không thoải mái, lại lo lắng anh vẫn không hài lòng
với đề án của cô, mắt chớp động không ngừng, không thể che hết sự lo lắng trong
lòng.
Qua một lát sau, anh mới cất tiếng nói khàn khàn. “Cái số 1.”
“Cái gì?” Cô ngạc nhiên, nhất thời không thể lĩnh hội ý tứ trong lời anh
nói.
Anh cười như không cười nhếch môi, đưa bản kế hoạch cho cô, “Chọn dùng đề án
này đi.”
Cô nháy mắt mấy cái, tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn bản kế hoạch anh đưa qua,
đúng là bản cô tự cho là hoàn mỹ nhất. “Thật sự có thể chứ? Không cần lại sửa
đổi?”
“Không cần.”
“Thật sự không cần?”
“Uông Ngữ Đạt, em muốn tôi nói lại mấy lần?”
Vì cô. . . . . . không thể tin được, một tháng qua đau khổ giao chiến, lúc
nào cũng bị trả lại văn kiện, cô thấy rất nhục nhã, nhưng cũng càng kiên trì
mong đạt được sự tán thành của anh, nay anh cuối cùng đã đồng ý đề án của cô,
nhất thời cô lại không cảm thấy được chút vui sướng nào, chỉ có sự sợ hãi.
“Anh không phải đang gạt em chứ? Viên Thiếu Tề, anh. . . . . . anh đang chơi
đùa em sao?” Tiếng cô phát run.
Cô không biết, khi anh nghe được lời này cô, nhìn gương mặt cô mê loạn khó
tin, tim anh thắt lại, một nỗi đau không tên, đau đến mức cơ hồ làm anh không
thể hít thở.
“Tôi nói có thể, em nghe không hiểu sao?”
“Em nghe đã hiểu.” Cô đờ đẫn đáp lời, ngây ngốc nhìn anh.”Nhưng anh giữ em
lại, cũng chỉ để nói với em anh thông qua đề án của em sao?”
“Đúng thì sao?”
Trời ạ, chỉ đơn giản một câu như vậy, anh cần gì phải đợi cho cô cơm nước
xong mới chịu nói? Cô vốn tưởng rằng mình sẽ phải nghe một hồi dài dòng những
lời soi mói, không ngờ lại thoải mái qua cửa.
“Cứ chiếu theo đề án của em mà làm, em không có vấn đề gì chứ?” Anh trầm
giọng hỏi.
“Đương nhiên không có vấn đề.” Cô kinh ngạc đáp.
“Nếu vậy, tôi lái xe đưa em về.”
“Không cần, em có thể tự ngồi xe buýt ——”
“Tôi đưa em về!” Anh như tức giận lớn tiếng, không để cô phân trần.
Chiếc xe hơi màu xanh đậm như một chiếc đuôi cá, nhẹ nhàng uốn quanh các
khúc cua trên đường.
Uông Ngữ Đạt ngóng nhìn ngoài cửa sổ, nhiều ánh đèn đỏ như sao băng xẹt qua
cực nhanh, như những tia chớp loé trong mắt cô.
Xe đi vào khu vực gần một công viên nhỏ, cô bất an, tâm càng thêm không yên.
“Tí nữa đến đầu đường cho em xuống xe là được rồi.”
“Không phải tôi đã nói, nhất định phải đưa em đến tận cửa nhà sao?” Anh lại
cự tuyệt thỉnh cầu của cô, áo não liếc cô một cái, “Em dọn nhà từ lúc nào? Tôi
nhớ nhà em trước kia không phải ở đây.”
Cô im lặng mấy giây, “Cũng đã lâu rồi.”
“Ở đây có khu nhà cao cấp sao?” Anh đánh giá chung quanh, thấy thế nào cũng
giống một khu tập thể lụp xụp, không có vẻ sẽ bất chợt hiện lên một tòa nhà
thanh lịch đứng sừng sững.
Khu nhà cao cấp? Cô tự giễu trễ môi, không lên tiếng.
“Tiếp đâu nữa? Đi như thế nào?”
“Phía trước quẹo trái, đến hẻm thứ nhất là đến nơi.”
Anh theo lời chạy nhanh đến đầu ngõ, lúc này mới phát hiện một con hẻm nhỏ,
căn bản không đủ chỗ để lái xe đi vào.”Nhà em ở đây?”
“Đúng.” Cô nhẹ giọng một tiếng, mở cửa xuống xe.
Anh bước theo xuống xe, đ