
Ánh nắng ấm áp của buổi chiều chiếu xuống tòa biệt thự
xây theo phong cách Ba-rốc, bốn chiếc cột nhà thẳng tắp phản chiếu ánh nắng lấp
lánh, thảm cỏ xanh tươi trước nhà được cắt tỉa cẩn thận đầy sức sống. Khắp nơi
tràn ngập không khí của những ngày cuối hè.
Ngược lại với cảnh sắc yên tĩnh bên ngoài, trong nhà vang lên một tiếng quát
lớn đầy tức giận.
Trong phòng khách rộng lớn, sang trọng với cách bài trí hài hòa giữa hai màu
đen – trắng thể hiện sự xa hoa, giàu có của nhà họ Hướng, bà Hướng ngồi vắt
chân trên chiếc sofa màu ngà, ngón trỏ sơn màu đỏ tươi đang run run chỉ vào tờ
giấy trên bàn, nét mặt tỏ vẻ như không dám tin, nhìn thẳng vào mặt cậu thiếu
niên khôi ngô, tuấn tú hỏi: “Đây là cái gì?”.
Tiếng quát lớn khiến cho căn phòng rung lên. Mái tóc xoăn nhuộm đỏ của bà Hướng
như muốn dựng ngược lên vì tức giận.
Cậu thiếu niên mặc bộ vest được may vừa vặn, hai tay khoanh trước ngực, không
hề sợ hãi, lơ đãng liếc nhìn tờ giấy trên bàn, thờ ơ nói: “Không phải là kết
quả học tập sao ạ?”.
“Đương nhiên mẹ biết đây là tờ thông báo kết quả học tập!” Bà Hướng thu ngón
trỏ lại, trừng mắt nhìn cậu. “Mẹ muốn hỏi con, “Tổng điểm: 17” ở phía trên
nghĩa là sao?!”
Cậu chỉ nhún vai, thản nhiên nhấp một ngụm Machiato, nói như không hề có chuyện
gì xảy ra: “Chính là nghĩa của những chữ đó!”.
“Thằng bé này, con có thái độ gì thế?! Tám môn học cộng lại chỉ được có 17
điểm. Con còn có thể ngồi đó mà uống cà phê sao?!” Bà Hướng vô cùng tức giận,
đứng dậy véo tai cậu.
“Á…” Cậu đau quá, vội vàng đặt cốc cà phê xuống, cố gắng thoát khỏi tay mẹ.
“Mẹ, mẹ đang làm gì thế? Mưu sát con ruột là phạm pháp đấy!”
“Một đứa con ngốc nghếch như thế này, không có cũng không sao!” Bà Hướng đành
buông tay ra, nhìn cậu rồi đưa ra quyết định dứt khoát. “Hướng Vũ Phàm, con
nghe mẹ nói đây! Kỳ nghỉ Quốc khánh năm nay, con phải ngoan ngoãn ở nhà, không
được đi đâu! Chiều nay mẹ sẽ nhờ thư ký Dương tìm cho con một gia sư!”
“Con không cần!” Hướng Vũ Phàm cố gắng tỏ rõ sự bất
mãn của mình qua nét mặt.
“Điều này không do con quyết định!” Bà Hướng ngồi xuống chiếc sofa, tiện tay vò
tờ thông báo kết quả học tập lại.
“Mẹ… Mẹ mà ép buộc con, con sẽ bỏ nhà đi! Mẹ… Mẹ… Mẹ là bà già độc ác!” Hướng
Vũ Phàm hét lên. Trước khi bà Hướng vì tức giận mà ném chiếc giày cao gót về
phía cậu, cậu đã nhanh chóng bước ra khỏi cửa, bắt đầu chuyến bỏ nhà đi lần thứ
102…
Thực tế đã chứng minh, không phải ai cũng có thể bỏ nhà đi, đặc biệt là một cậu
ấm quen được chăm bẵm như cậu. Điều này càng không thích hợp trong hoàn cảnh
tức giận bỏ đi mà không chuẩn bị đồ đạc gì. Nếu không, cậu đã không rơi vào
tình trạng như lúc này…
Òng ọc… Òng ọc… Òng ọc…
Ngồi trên một cái cây ở góc khuất của trường học, bụng Hướng Vũ Phàm đang sôi
lên. Cậu buông tiếng thở dài.
Đói quá… Từ lúc rời khỏi nhà tối qua đến giờ đã mười lăm tiếng đồng hồ, một
giọt nước cũng không có mà uống, cậu sắp đói đến mức có thể ăn hết cả một con
bò rồi!
Ôi… Nếu sớm biết như thế này thì trước khi bỏ nhà đi cậu đã mang theo tiền tiết
kiệm hoặc tiện tay cầm đi một ít thức ăn cũng được… Cậu nhớ là trên bàn vẫn còn
một hộp bánh quy sữa mới ăn hết một phần ba… Tại sao cậu lại không nghĩ ra? Đã
bỏ nhà đi 101 lần rồi mà cậu vẫn không rút ra được kinh nghiệm gì sao?
Hướng Vũ Phàm buồn rầu bứt một chiếc lá, đang nghĩ xem có nên cho nó vào miệng
không thì có tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía lối đi vào rừng cây, sau đó là
tiếng gọi của một học sinh nữ.
“Phán Phán… Phán Phán… Cậu đâu rồi?”
Phán Phán? Đó là gì? Một con mèo? Hay một con cún?
Hướng Vũ Phàm đang phỏng đoán thì nhìn thấy một cô bé nhỏ nhắn xuất hiện ở đầu
con đường.
Có lẽ cô bé là học sinh của trường này, bộ đồng phục hơi rộng khiến cho cô trở
nên nhỏ bé hơn so với dáng người vốn không cao của mình. Mái tóc thẳng dài đến
ngang eo buông trước ngực, dường như che mất cả nửa người.
Hình như cô đang tìm gì đó, vừa đi vừa cất tiếng gọi, khuôn mặt tròn trĩnh hiện
rõ sự lo lắng.
“Phán Phán… Phán Phán… Cậu ở đâu?”
Cô bé vừa gọi vừa bước về phía trước. Bỗng nhiên, như phát hiện ra điều gì, ánh
mắt cô sáng lên, cô vui mừng chạy lại phía cậu.
“Phán Phán, quả nhiên là cậu ở đây!”
Cô bé reo lên, dừng lại trước chiếc bàn đá.
Chiếc bàn đá đó cách cái cây Hướng Vũ Phàm ngồi không xa, cậu có thể nhìn thấy
một cô bé gầy gò đang nằm trên bàn. Nghe thấy tiếng gọi, cô bé này chậm rãi
ngẩng đầu, mái tóc màu lá cọ dài đến vai xòa xuống má, để lộ một khuôn mặt trái
xoan thanh tú.
Rõ ràng là cô ấy vừa mới tỉnh giấc, mở to đôi mắt vẫn còn ngái ngủ nhìn bạn vài
giây rồi nở một nụ cười ngây thơ hỏi: “Khanh Nhi, cậu tìm mình à?”.
“Ừ.” Đoàn Khanh Nhi liên tục gật đầu, sau đó cầm lấy tay cô, vui mừng nói:
“Phán Phán, có bảng xếp hạng thành tích học tập giữa kỳ rồi đấy!”.
Nghe thấy thế, Lạc Phán Phán bừng tỉnh, cầm lấy tay người bạn thân vội vàng
hỏi: “Ai đứng đầu thế?”.
“Đương nhiên là cậu rồi. Đây là điều không thể nghi ngờ mà!”
“Thật không? Ồ! Hay quá, ngày mai bọn mình có thể đi Quảng Châu chơi rồi!” Lạc
Phán Phán v