
ui mừng cầm tay bạn quay mấy vòng. “Cậu không biết đâu, mình đã có ý
định đến công viên nước Trường Long chơi một chuyến, nghe nói Trường Long là
công viên nước lớn nhất châu Á, có rất nhiều trò chơi hiện đại!”
Ngày mai là Quốc khánh, trước khi thi giữa kỳ, bà Lạc đã đồng ý cho Lạc Phán
Phán đến đó chơi với điều kiện cô bé giữ được thành tích đứng đầu trong bảng
xếp hạng kết quả học tập, hơn nữa còn đồng ý cho Đoàn Khanh Nhi đi cùng đến
Quảng Châu trong kỳ nghỉ lễ. Chờ đợi suốt mấy ngày nay, cuối cùng ước mơ ấy đã
thành sự thật, chẳng trách mà Lạc Phán Phán vui mừng như vậy.
Rõ ràng là Đoàn Khanh Nhi cũng rất vui mừng, cười híp mắt. Nhưng cảm giác đó
trôi qua rất nhanh, dường như nhớ ra điều gì đó, ánh mắt cô bé lộ rõ sự thất
vọng.
Lạc Phán Phán để ý thấy sắc mặt bạn thay đổi, thân mật hỏi: “Khanh Nhi, sao
thế, cậu không vui à? Cậu không thích đến công viên nước chơi à?”.
“Không, tất nhiên được đến công viên nước chơi thì thích rồi, nhưng mình nghĩ
đến…” Nói đến đó, Đoàn Khanh Nhi cúi đầu im lặng.
Hóa ra là thế, Lạc Phán Phán đoán được điều cô bạn không nói ra, dù sao họ cũng
là bạn thân sáu năm rồi. “Không phải là Hướng Vũ Phàm, thần tượng của cậu, lại
đứng thứ nhất từ dưới lên trong bảng xếp hạng đấy chứ?”
Ngồi trên cây, Hướng Vũ Phàm đang cảm thấy câu chuyện của hai cô bé thật là
nhàm chán và buồn ngủ, thì bỗng nhiên nghe thấy tên mình, cậu tỉnh táo trở lại
và cố dỏng tai nghe.
“Ừ.” Đoàn Khanh Nhi buồn bã gật đầu. “Phán Phán, rõ ràng Vũ Phàm là một người
thông minh. Cậu nói xem vì sao thành tích học tập của cậu ấy lại không cao?”
Năm nay Lạc Phán Phán học lớp mười một. Từ khi đi học đến giờ, kỳ thi nào cô
cũng chiếm vị trí đứng đầu. Năm nay Hướng Vũ Phàm cũng học lớp mười một, nhưng
hoàn toàn ngược lại với cô, vị trí đứng đầu từ dưới lên luôn ghi tên cậu.
Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến tình cảm mà mọi người trong trường dành
cho cậu vì cậu có khuôn mặt sáng sủa hơn cả minh tinh, đôi tay thon dài và
tuyệt đẹp. Những bức ảnh do đôi tay ấy chụp không chỉ một lần giành được giải
thưởng trong các cuộc thi nhiếp ảnh tầm cỡ quốc tế, đem lại không ít vinh dự
cho trường. Nghe nói các cô gái mơ ước trở thành người mẫu trong các bức ảnh
của Hướng Vũ Phàm có thể xếp thành hàng dài từ cửa đầu tiên đến cửa cuối cùng
của Thiên An Môn. Những cô gái trong trường mến mộ tài năng của cậu cũng không
ít. Đoàn Khanh Nhi là một trong số đó. Tuy nhiên, trong mắt Lạc Phán Phán,
những điều này chỉ là trò cười mà thôi.
“Được rồi, cậu ta ngốc như thế, đầu óc không để tâm vào chuyện học hành, thành
tích cao mới là lạ!” Trong con mắt của một người chuyên tâm học hành như Lạc
Phán Phán, Hướng Vũ Phàm chỉ là một người ngốc nghếch.
“Không phải! Vũ Phàm rất thông minh! Cậu chưa nhìn thấy những tác phẩm của cậu
ấy nên mới nói vậy. Mình tin rằng chỉ cần có một giáo viên giỏi hướng dẫn cậu
ấy thì thành tích học tập của cậu ấy sẽ tiến bộ vượt bậc!”
Lạc Phán Phán nhìn lên trời, thờ ơ nói: “Mình cũng muốn xem thiên tài nào có
thể cứu kẻ ngốc nghếch đó thoát khỏi bi kịch đứng đầu từ dưới lên”.
Thấy thần tượng của mình bị chỉ trích như thế, Đoàn Khanh Nhi không vui hét
lên: “Lạc Phán Phán!”.
“Được rồi! Được rồi! Đừng tức giận nữa, mình mời cậu đi ăn kem ba màu được
không? Đi thôi! Đi thôi nào!”
“Con, Hướng Vũ Phàm lại về rồi đây!”
Cùng với tiếng mở cửa ầm ĩ và câu thông báo quen thuộc, cánh cửa làm bằng gỗ
trầm hương cổ kính của nhà họ Hướng bị đá từ bên ngoài, đại thiếu gia nhà họ
Hướng mới hôm qua còn tuyên bố hùng hồn sẽ bỏ nhà ra đi nay lại xuất hiện phía
sau cánh cửa.
Bà Hướng đang ngồi trong phòng khách đọc tạp chí, nghe thấy vậy cũng không phản
ứng gì nhiều, chỉ cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, không ngẩng đầu lên nói:
“Không tồi, lần bỏ nhà đi này nhiều hơn lần trước hai tiếng ba mươi bảy phút!”.
Hướng Vũ Phàm giả vờ không nghe thấy lời giễu cợt của mẹ, ngẩng cao đầu bước
vào phòng khách, hùng hồn tuyên bố: “Con đồng ý là sẽ ở nhà học trong kỳ nghỉ
Quốc khánh này, nhưng việc lựa chọn giáo viên sẽ do con quyết định”.
Đặt quyển tạp chí xuống, bà Hướng nheo mắt nhìn cậu. “Con đã chọn được người
rồi?”
Hướng Vũ Phàm hơi nhếch môi, vui vẻ gật đầu, trong ánh mắt có vẻ gì đó hơi cay
độc: “Vâng”.
Nhìn thấy thái độ kỳ lạ của cậu, trong lòng bà Hướng không khỏi tò mò. Bà vội
hỏi: “Là ai?”.Ở nhà họ Lạc, trong phòng của Lạc Phán Phán.
Lạc Phán Phán đang đứng trước chiếc giường màu trắng ngà bày rất nhiều đồ đạc,
quần áo, miệng huýt sáo một bản nhạc vui, bận rộn chuẩn bị hành lý cho ngày
mai. Chỉ còn mười sáu tiếng đồng hồ nữa là cô bắt đầu chuyến du lịch mơ ước.
Lúc này, cô thấy vui như được bay lên tận trời xanh vậy.
Đúng lúc đó, có tiếng mở cửa phòng, bà Lạc ngó đầu vào hỏi: “Phán Phán, con
đang thu dọn hành lý à?”.
“Vâng, con và Khanh Nhi đã hẹn nhau sáu giờ sáng mai xuất phát!” Lạc Phán Phán
vừa xếp quần áo đã gấp gọn vào túi du lịch, vừa cười vui vẻ. “Mẹ, mẹ thích quà
gì? Lúc về con sẽ mua tặng mẹ!”
“Ôi…” Với vẻ mặt trầm tư, bà vừa nhẹ nhàng bước vào phòng vừa nói