
nỗi”
“Đầu gấu ạ. Rất nhiều con gái phụ nữ đều nặng lòng với vấn đề lãng mạn. Cũng
như rất nhiều con trai quá nặng lòng với vấn đề trinh tiết của họ vậy… Đối với
con gái, họ không thể hiểu được sao một lớp màng nho nhỏ lại quan trọng đối với
cánh đàn ông đến vậy. Cũng như chúng ta không hiểu vì sao mức độ quan trọng của
sự lãng mạn đối với họ…”
“Nói linh tinh. Tôi chưa bao giờ nghe ai nói nặng lòng với vấn đề trinh tiết,
càng chưa nghe nói nặng lòng với vấn đề lãng mạn”
“Người nặng lòng, thì quan trọng cũng ở chữ nặng mà thôi. Nếu anh hiểu vấn đề
thoáng hơn thì đã không gọi là nặng. Đàn ông đương nhiên cũng hiểu vấn đề trinh
tiết đôi khi đặt ra một cách vô tri, khôi hài, ích kỉ và thiếu bình đẳng. Nhưng
có nhẹ được lòng hay không là một việc, có dám thừa nhận sự tồn tại của tâm lí
này trong mình hay không lại là một chuyện khác. Cũng cùng một lẽ ấy, con gái
cũng vậy… “
“Những khi trên mạng bàn luận về vấn đề gìn giữ trinh tiết, mọi người đều thấy
bọn đàn ông nào mắc mớ nặng nề điều này vừa dốt vừa láo vừa đáng đánh đó thôi.”
“Đầu gấu, cậu biết một chưa biết hai. Khi nói về vấn đề này, nữ giới thường tỏ
thái độ phẫn nộ đầy mình, âu là điều dễ hiểu. Nhưng nam giới thì sao? Có bao
nhiêu người dám tự nhận mình nặng nề chuyện này trước bàn dân thiên hạ. Hơn
nữa, nếu mọi cô gái đều tin rằng nam giới chỉ kết hôn với những người còn trong
trắng, để rồi giữ rịt lấy tiết hạnh, thì loại người như tôi còn hoạt động được
gì nữa?... Cho nên, xét công tư đôi ngả, chúng ta buộc phải thuyết phục nữ giới
tin rằng, tiết hạnh không quan trọng… Bài đầu tiên tôi post lên mạng là lời
tuyên ngôn thề quyết khai tử tâm lí nặng nề với tiết hạnh của nữ giới.”
Hóa ra là như vậy. Thảo nào mà mỗi lần ăn lẩu với chúng tôi, A Thái đều bảo rau
rất ngon, chúng tôi bèn ăn rau, những anh ta thì toàn là ăn thịt.
“Nói chung, đối với nữ giới, mỗi năm có 5 ngày kỉ niệm lớn. Đó là ngày
valentine, ngày Ngưu Lang Chức Nữ, ngày sinh nhật, ngày mồng 8-3 và ngày Nôel.
A Thái tôi đã từng dọc ngang trong tình trường ngót chục năm, ít nhiều cũng tới
trăm lần thọ địch. Tôi dám mắng con gái là đồ lắm mồm, dám trêu ghẹo họ, dám
nhận xét khuôn mặt họ chưa được xinh xắn, dám chê dáng hình chưa thon thả,
nhưng tôi tuyệt nhiên không dám quên 5 ngày kỉ niệm này”
A Thái tự châm một điếu thuốc, nói vẻ nghiêm trang
“ Một năm 365 ngày, cậu đối xử tốt với họ suốt 360 ngày, thực ra chẳng bằng
trong 5 ngày kia anh làm họ cảm thấy lãng mạn. Thông thường, nữ giới có thể vì
biểu hiện tốt đẹp của cậu trong năm ngày này mà sẵn sàng quên đi sự thật cậu đã
không quan tâm lắm đến họ trong suốt 360 ngày còn lại. Ngược lại, họ sẽ vì bạn
đã thiếu những quan tâm đặc biệt trong năm ngày này để không thèm tin rằng suốt
360 ngày kia cậu đã tận tụy chăm sóc họ.”
Trời ạ, A Thái vẫn chưa hết huyên thuyên.
“Cũng giống như một vận động viên bóng chày… ”
“Thì tôi đã hiểu ra rồi. Nhưng tội lớn đã gây ra, làm sao để vớt vát lại đây?”
“Đừng lo Đầu gấu ạ. Dù sao thì đến lúc, tôi sẽ uống rượu với cậu mà. Cậu đã bao
giờ nghĩ rằng, chính vì cậu thường xuyên thất tình nên tửu lượng của cậu đã
được luyện đến độ thượng thừa. Nếu xét từ góc độ này, cậu sẽ chẳng thấy buồn
nữa đâu. Ấy chính là được cái này phải mất cái khác, hay còn là ông già mất
ngựa.”
Dù là nói thế, những "ông già" tôi đây, liệu có còn được bao nhiêu
con ngựa để mất chứ?
Buổi tối ở phòng thí nghiệm, lại tiếp tục vật lộn với luận văn.
Kể cũng lạ, tôi nay nhìn những phương trình vi phân quen thuộc nhưng sao mà khó
coi thế. Dùng một vài phương trình vi phân đơn giản để mô tả các hiện tượng vật
lý của thế giới tự nhiên, ấy chính là khoa học. Thế thì tại sao dùng các ngôi
sao trên trời sắp xếp phân chia tổ hợp để giải thích cuộc đời lại bị gọi là mê
tín? Khoa học chỉ nên là một phương pháp để giải thích chân lí. Còn những điều
chưa thể dùng khoa học để giải thích, đâu chắc đã không phải là chân lí. Tại
sao những người học khoa học lại thường hay rơi vào vũng lầy của những lô gic
mà mình nắm được?
Cái con mèo hoang đáng ghét. Tại sao lại đúng lúc này kêu lên thứ kêu 3 dài một
ngắn thế. Thôi thì lên mạng thôi! Đằng nào thì đầu óc cũng nặng nề rồi, có viết
cũng không được cái gì.
“Đầu gấu, cuối cùng thì cũng đợi được anh lên mạng rồi. Chào buổi đêm “
Cuối cùng ư? Từ vựng này kì lạ quá. Càng lạ hơn là, tại sao muộn thế này cô ấy
vẫn còn ở trên mạng? Chẳng lẽ lại là đang không vui?
“ Ừ, Anh và em tương phùng tại net trong đêm đen… thật là có duyên phận”
Học tập Từ Chí Ma, biết đâu, cô ấy sẽ cảm thấy tôi rất lãng mạn.
“Đầu gấu à, chẳng liên quan gì tới duyên phận đâu. Em chờ anh suốt từ 2 giờ tới
bấy giờ đấy”
“Thật á, sao lại phải đợi tôi?”
“Em muốn nói chuyện với anh mà, nếu không em không ngủ được”
“Em mắc phải bệnh thèm bị dọa à? Nếu không bị dọa một trận sẽ không ngủ được
chứ gì?”
“ : )”
Lần cười này cố ý để cách hai kí tự xa nhau ra, trông nụ cười rạng rỡ hơn
nhiều.
“Đầu gấu, anh tiếp tục chủ đề trưa nay đi… anh nghĩ thế nào về sự tình cờ gặp
nhau trên mạng?”
Ch