Lan Lăng Vương

Lan Lăng Vương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323230

Bình chọn: 9.00/10/323 lượt.

ế nào?

“Tể tướng đại nhân, bần đạo đã trừ sạch ác linh trong phủ, chỉ cần uống

nước bùa này xuống là sức khỏe của chư vị sẽ khôi phục ngay trong ngày

mai.” Viên đạo sĩ bước lên một bước, không hề hành lễ, nghển cao cổ lên

nói, thần sắc cung kính nhưng trong ánh mắt lại có sự cao ngạo và khinh

mạn, dường như không coi Tể tướng đại nhân vào đâu.

“Làm phiền

Vô Thần đạo nhân quá. Lần này cũng nhờ có đạo nhân kịp thời tới nơi, cứu hàng trăm mạng người trong phủ của ta.” Tể tướng Vũ Văn Hộ ôm hắn nói,

thần thái tỏ ra vô cùng cảm kích, có lẽ là đã sợ xanh mặt trước căn bệnh cũ của mình. Có thể càng ở ngôi cao, hưởng càng nhiều vinh hoa phú quý

thì người ta lại càng sợ chết.

“Tất cả đều tùy duyên mà thôi, Tể tướng đại nhân không cần phải để bụng.” Vô Thần đạo nhân cúi đầu nói,

trong mắt là sự điềm tĩnh khó lường.

Người hầu trong phủ đã bê

chậu nước rửa bùa tới trước mặt tôi và Vũ Văn Dung, múc ra hai bát đặt

vào tay chúng tôi. Tôi và chàng nhanh chóng đưa mắt nhìn nhau, trước con mắt chứng kiến của mọi người, chỉ đành đưa tay áo lên che miệng mà

uống.

“Cảm tạ đạo nhân.” Vũ Văn Dung và tôi uống nước bùa của

người ta, tuy rằng không muốn nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ cảm kích, cả

hai đều cúi đầu cung kính nói.

Vô Thần đạo nhân không nói gì,

hơi cúi người xuống, coi như là hối lễ. Ngẩng đầu lên nhìn Vũ Văn Dung

và tôi, thần sắc thoáng trở nên trầm trọng, ánh mắt đột nhiên thật phức

tạp, ngay sau đó cười nói: “Nhị vị đều không phải là những người phàm

phu tục tử, hôm nay được gặp thật là vinh dự.”

Tôi ngơ ngác,

trái tim như bị điện giật, nếu ông ta thực sự có thể nhìn thấu quá khứ

và tương lai của tôi và Vũ Văn Dung, tôi cũng chẳng quan tâm, bởi vì cho dù nói rằng tôi là người từ thế giới tương lai tới e rằng cũng chẳng ai tin. Nhưng nếu ông ta nói Vũ Văn Dung có Đế vương chỉ tướng thì e rằng

ngay bây giờ Tể tướng Vũ Văn Hộ sẽ ra tay tiêu diệt chàng.

Thế là tôi tỏ vẻ ngây thơ tiếp lời: “Ồ? Ta vốn chẳng có sở trường gì, không hiểu đạo trưởng nói phi phàm ra sao?”

Vô Thần đạo nhân ngưng thần nhìn tôi giây lát, thần thái cao thâm khó

lường, cười nói: “Diện tướng và khí phách của cô nương khác với người

thường, bần đạo không nhìn ra mệnh số của cô. Bần đạo chỉ biết cô nương

từ nơi khác tới, còn nhiều hơn thì không nói được.”

Tôi thoáng giật mình. Xem ra gã đạo sĩ này quả nhiên có bản lĩnh.

Từ nơi khác tới? Câu này thực sự có chút chân thực. Lẽ nào ông ta thực sự nhận ra tôi tới từ khoảng không gian, thời gian khác?

“Ồ!” Tôi cố làm ra vẻ thất vọng.

“Còn tưởng rằng đạo trưởng sẽ nói ta và phu quân có thể bách niên giai lão…

Bởi vì làm được một điều mà những nữ nhân khác không làm được nên mới

phi phàm.” Nói rồi tôi liếc Vũ Văn Dung một cái, nói, “Có điều những gì

đạo trưởng nói cũng đúng, ta đúng là từ một nơi khác tới, ta tới từ Tư

Không phủ, gả về đó đã được một năm rồi.”

Vô Thần đạo trưởng

nghe nói vậy thì ngây người lại một chút, gật nhẹ đầu, không nói gì nữa. Có lẽ nghe những điều chẳng ăn nhập gì của tôi, ông ta đã nghi ngờ rằng mình nhìn nhầm, một đứa con gái nói năng chẳng có đầu có cuối như tôi

thì làm gì có chỗ bất phàm.

Nghe tôi nói tới câu “bách niên giai lão”, Vũ Văn Dung cũng hơi kinh ngạc nhìn tôi, trên mặt thoáng qua một biểu cảm khó hiểu.

Tể tướng đại nhân và Nguyên phu nhân ngồi từ đằng xa thấy chúng tôi trò

chuyện đã lâu thì phái người tới giục chúng tôi nhập tiệc. Tất cả mọi

người đều nhìn Vô Thần đạo trưởng như ân nhân cứu mạng, bởi vậy ai cũng

tỏ ra cung kính với ông ta. Vũ Văn Hộ còn coi ông ta như hàng thượng

khách, cung kính hơn hẳn đối với các triều thần khác.

Thế là chỉ trong một ngày, phủ Tể tướng đã được giải thoát khỏi bầu không khí chết chóc, dần dần khôi phục lại quang cảnh uy nghiêm và hào hoa như thường

ngày. Có người tới báo thủy lao bị cướp, Vũ Văn Hộ cũng chẳng buồn quan

tâm, chỉ vội vã ra lệnh phong tỏa tin tức, một lòng một dạ nghĩ tới sự

an nguy của mình.

3.

Bữa tiệc mời đạo trưởng đương

nhiên không thể qua loa. Chỉ có điều ở sảnh trước chỉ bày cơm chay đơn

giản, để cho thanh tịnh nên chỉ có vài người trên bàn tiệc.

“Đạo trưởng, phủ Tể tướng vốn luôn rất vững vàng, bình yên, không biết vì

sao đột nhiên lại bị tà linh?” Đang lúc trò chuyện cao hứng, Vũ Văn Hộ

dường như nghĩ ra điều gì đó, nghi hoặc hỏi.

“Tể tướng đại nhân

đã bao giờ nghe nói tới “gương Thanh Loan”?” Vô Thần đạo trưởng im lặng

giây lát rồi lên tiếng hỏi, hai mắt nhìn thẳng vào biểu cảm của Vũ Văn

Hộ.

Vừa nghe thấy ba tiếng “gương Thanh Loan”, đôi đũa trong tay tôi suýt thì rơi xuống, không dám ngẩng đầu nhìn lên, chỉ sợ biểu cảm

kinh ngạc của mình lúc này sẽ tiết lộ điều gì đó, đành nghiêng tai chăm

chú lắng nghe.

“Chưa bao giờ nghe nói.” Vũ Văn Hộ suy nghĩ giây lát rồi lắc đầu nói.

Vũ Văn Dung ngồi bên cạnh tôi hơi khựng người lại, trong mắt lướt nhanh

một tia nhìn kinh ngạc lạ thường, nhưng ngay lập tức lại khôi phục lại

vẻ điềm tĩnh, không hề có chút gì khác thường.

“Gương Thanh Loan là một ma vật cổ, là một hòn đá mà Nữ Oa nương nương đã để sót lạ


XtGem Forum catalog