
m đáng sợ, tôi hốt hoảng, lùi dần về phía sau, tới khi sống lưng tôi đụng phải bức tường thành lạnh lẽo và cứng ngắc, không còn đường lùi. Chàng áp sát
lại gần tôi, gương mặt đẹp như tạc tỏa ánh sáng lạnh lẽo dưới chút ánh
trăng còn sót lại, bàn tay vỗ “bịch” một cái lên bức tường sau lưng tôi, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi. Tôi cảm thấy hai luồng ánh mắt của chàng
đang rọi vào tim tôi, muốn xuyên thấu mọi ý nghĩ của tôi.
Đối
diện với ánh mắt lạnh lẽo ấy, trong lòng tôi bỗng thấy e sợ, không dám
nhìn tiếp vào mắt chàng, nói giọng run rẩy: “Chàng, chàng định làm gì?”
“Ta định làm gì? Nàng nói xem ta định làm gì? Chẳng phải nàng tự cho rằng
mình rất hiểu ta sao?” Giọng nói trầm ấm của chàng vang lên trong không
gian, hơi ấm từ miệng chàng quấn quýt bên tai tôi, rồi bỗng dưng nhẹ
nhàng cắn lấy thùy tai tôi…
Tôi cứng đơ lại, cảm giác sợ hãi bao trùm, bản năng khiến tôi quay người đi định tránh, nụ hôn nóng bỏng của chàng rơi trên cổ trắng ngần của tôi. Cả người tôi run rẩy, một cảm
giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, tôi đâu đã trải qua những việc này, sợ
hãi biến thành cơn run rẩy, đầu óc trống rỗng, trong giọng nói run rẩy
gần như là cầu khẩn, lắp bắp: “Chàng làm gì… đừng… đừng như thế…”
Chàng ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong đôi mắt sáng lóe lên một tia cười lạnh,
siết chặt cằm tôi, bắt tôi phải đối mặt thẳng với ánh mắt của chàng,
trên gương mặt tuấn tú hiện lên một nụ cười tà ác, trầm giọng nói: “Nàng biết những gì, vì sao lại không nói với cô phụ của nàng? Nguyên Thanh
Tỏa, nàng đối với ta như thế nào, trong lòng ta hiểu rõ. Ha ha, quả
nhiên là khác với trước kia rồi, đã biết dùng chiêu mềm nắn rắn buông để thu hút sự chú ý của ta!” Nói rồi đôi môi mỏng nóng ấm ghé sát về phía
tôi.
Tôi vừa kinh hãi, vừa hoảng sợ, vốn trong lòng tràn đầy sự
tủi thân, lúc này chẳng còn chút khí thế mạnh mẽ nào của ban nãy, tôi
nhắm mắt lại, dòng nước mắt nóng hổi lăn xuống, rơi vào lòng bàn tay
chàng, biến thành một bông hoa nước vỡ vụn.
Vũ Văn Dung khựng
lại, trong đôi mắt đen láy lóe lên một sự kinh ngạc, bất giác dừng lại.
Hàng lông mi còn đọng nước của tôi run rẩy, cả người tôi cũng đang run
rẩy, nhìn chàng đầy oán trách và sợ hãi. Thấy tôi như vậy, chàng dừng
lại trong giây lát, trên mặt là một vẻ bất lực, đẩy mạnh tôi ra, trong
giọng nói tràn đầy sự đả kích khinh miệt.
“Hừ, mềm nắn rắn buông quan trọng là ở chỗ biết điểm dừng, mềm quá đôi khi lại phản tác dụng.”
Cả người tôi như một cục bông mềm nhũn, không được cánh tay chàng đỡ lấy nên chầm chậm trượt xuống theo bờ tường.
Chàng còn tưởng là tôi đang mềm nắn rắn buông sao! Nhưng tôi lúc này sau khi
bị dọa dẫm muốn phát nộ cũng chẳng đủ sức, trong giọng nói chỉ còn sự
nghẹn ngào: “Ta bất quá chỉ là muốn đi… Đã không thích ta, đã ghét ta
thì vì sao còn giữ ta bên cạnh? Thả ta đi đi, ta hứa với chàng là sau
khi đi rồi, ta sẽ không quay lại nữa.”
Vũ Văn Dung nghe nói vậy
thì quay đầu nhìn tôi, ánh mắt trở nên phức tạp, lạnh lẽo, lạnh lùng
nói: “Có rất nhiều cách để nàng biến mất nhưng giờ không phải lúc. Nàng
coi Tư Không phủ của ta là nơi nào, dễ dàng để nàng nói đến là đến, đi
là đi sao?”
Tôi nhắm mắt lại hít sâu một hơi. Vũ Văn Dung chẳng
nhẽ chàng cứ kiên quyết ép ta vào đường cùng? Nhìn chàng đầy căm hận,
tôi nói rõ từng tiếng: “Vũ Văn Dung, chàng đừng ép ta!”
Vũ Văn
Dung đi tới cạnh tôi, ngồi xổm xuống, khóe miệng nhếch lên thành một nụ
cười lạnh lẽo: “Nguyên Thanh Tỏa, là nàng ép ta! Nếu ban nãy nàng không
nói những lời kích động ta thì có lẽ ta có thể tha cho nàng đi. Nhưng
giờ đây, hừ… Trừ phi ta gật đầu, còn nếu không cả đời này nàng đừng hòng rời khỏi Tư Không phủ!”
Nói rồi chàng giữ chặt cổ tay tôi, kéo
tôi đứng lên, lôi tôi đi vào trong cổng thành. Lúc này tôi vừa sợ hãi,
vừa giận dữ lại vừa tuyệt vọng, chẳng còn sức để nói lời nào, dường như
mình vừa bị rút kiệt hết mọi sức lực, chân còn chưa đứng vững, cả người
đã đổ nhào về phía chàng. Vũ Văn Dung đưa tay ra giữ lấy thắt lưng tôi,
thấy ánh mắt của tôi hốt hoảng, trống rỗng thì “hừ” nhẹ một tiếng, ôm
thốc tôi lên ngựa, hai người cùng cưỡi một con ngựa đi về phía phủ Tể
tướng.
Trời đã sáng. Những vì sao nơi chân trời đã nhạt nhòa, ánh mặt trời đã xé rách màn đêm, tỏa ra tia sáng chói lọi.
Lẽ ra tôi còn tràn đầy hân hoan chờ đợi cuộc sống sau này.
Lẽ ra tôi còn tưởng rằng Lan Lăng Vương sẽ tới và đưa tôi đi.
Lẽ ra tôi không ghét Vũ Văn Dung nhiều đến thế.
Lẽ ra tôi còn muốn nâng ly từ biệt chàng, tưởng rằng sau này sẽ không gặp nhau nữa.
Ai ngờ chỉ trong một đêm, thứ tôi nhận được chỉ là đáp án ngược lại.
…
Tôi đờ đẫn dựa vào lòng Vũ Văn Dung, cụp mắt nhìn xuống đất.
Cảm giác con đường lát đá xanh tối tăm trước mặt dài như không có điểm tận
cùng.
5.
“Thanh Tỏa tiểu thư, Tư Không đại nhân bảo tôi gửi lời đến người, nói là đã
sắp khai yến, mời tiểu thư qua đó.” Một tì nữ đứng ở cửa nói với tôi,
tôi ngồi trong màn ừ một tiếng, rồi lại nằm xuống một lát rồi mới uể oải ngồi dậy.
Sau mấy ngày mệt mỏi, tôi chẳng muốn gặp ai, cô mẫu
phái người tới, tôi