
phút, sắc trời đã nhạt dần, ánh sao cũng tối dần.
…
Chờ đợi, mong ngóng, tôi bắt đầu thấy nóng ruột.
Vầng trăng sáng dần chếch về phía Tây, canh tư đã qua.
Sự nhiệt tình trong lòng nguôi dần từng chút một, nụ cười hân hoan cũng
dần trở nên chát đắng, tạo thành một nét mặt không cam tâm và cũng chẳng dám tin.
Lúc này trời đã gần sáng, chàng… vì sao vẫn không tới?
Vậy mà tôi vẫn chờ mãi, chờ mãi, chờ cho tới khi tia sáng đầu tiên ló rạng, bầu trời phương Đông dần được phủ một màu trắng nhợt, lúc này tôi mới
tin, chàng sẽ không tới…
Ngồi dựa lưng vào tường thành, ôm chặt
đầu gối, nước sương thấm ướt y phục, cảm thấy hơi lạnh. Trái tim tôi như có một lỗ đen khổng lồ, lạnh lẽo nhấn chìm tôi. Bỗng dưng tôi nghe thấy hơi thở rất nhẹ, cảm giác thấy hơi ấm từ người khác, kinh hãi phát hiện ra sau lưng có người, tôi mừng thầm, vội vã đứng phắt dậy, quay người
lại, khóe mắt vẫn còn vương một giọt lệ, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười hân hoan.
Khi nhìn rõ người trước mặt, ngọn lửa trong tim
đột nhiên tắt ngúm, khóe môi nhếch lên hạ xuống, sự mong ngóng trên
gương mặt biến thành vẻ thất vọng. Đồng thời trong đầu cũng dấy lên một
tia kinh ngạc. Vì sao lại là chàng ta?
Thân hình cao ráo của
người trước mặt dần dần bị ánh bình minh bao phủ, tạo thành một cái bóng tuyệt đẹp, cẩm y kim quan, đôi mắt sáng bừng, so với vẻ tiều tụy vì một đêm không ngủ của tôi, trông chàng càng thêm khí phách.
Là Vũ Văn Dung.
Thấy giọt nước mắt và biểu cảm thoáng chút thất vọng của tôi, trên mặt Vũ
Văn Dung thốt nhiên kinh ngạc, ngay sau đó chuyển thành một sự giận dữ
thâm trầm, lạnh giọng nói: “Nàng sẽ giải thích cho ta chứ?”
“Chàng muốn nghe điều gì?” Tôi cúi đầu xuống, nhẹ giọng hỏi ngược lại, cảm
thấy toàn thân mình không chút sức lực, trái tim bị một màn sương mờ che phủ, chẳng muốn dây dưa với chàng.
“Nghe nàng nói vì sao lại tự ý rời khỏi phủ, vì sao lại ăn mặc lộng lẫy như thế này để rồi khổ sở
chờ ở đây cả đêm, vì sao nhìn thấy ta lại có biểu cảm như vậy?” Vũ Văn
Dung đi tới trước mặt tôi, siết chặt cằm tôi, nâng lên, hàng lông mày
kiếm nhướng lên, nhấn rõ từng tiếng.
Tôi bị chàng ta siết mạnh,
đau nhói, trong lòng vốn đã không vui, khóe mắt nóng bừng, nước mắt sắp
trào ra đến nơi. Nhưng chàng càng hung dữ thì tôi lại càng không chịu
thua kém, đưa mắt nhìn ra chỗ khác, tôi dịu giọng nói: “Ôi, Tư Không đại nhân từ lúc nào bắt đầu quan tâm tới hành tung của Thanh Tỏa vậy? Trong mắt chàng, chẳng phải ta là kẻ có cũng được, không có cũng được, mà
tránh được thì càng tốt sao?” Nói rồi ánh mắt tôi nhìn chàng ta đầy châm biếm, nhướng mày lên lạnh giọng nói: “Chàng và ta có quan hệ như thế
nào thì ai cũng biết!”
Vũ Văn Dung khựng lại, hai mắt nhìn tôi
trân trối một hồi lâu, tôi cũng lặng lẽ và chán nản nhìn lại. Giây lát
sau, chàng hằn học buông tôi ra, nhướng mày cười lạnh: “Được, vậy nàng
nói xem, ta và nàng là quan hệ gì?”
Trong lòng tôi tràn đầy ấm
ức mà không nơi phát tiết, lúc này trái tim đã nguội lạnh, bất chấp hậu
quả, nói thẳng: “Ta là tì thiếp mà Vũ Văn Hộ tặng cho chàng, làm gì có
chuyện chàng thật lòng đón nhận? Sợ ta giám sát chàng, sợ ta nhìn thấu
dã tâm của chàng, ngoài mặt thì đối với ta rất tốt, nhưng âm thầm để mặc những ả đàn bác khác đối xử không ra gì với ta. Vũ Văn Dung, không
thích thì đừng lấy, hà cớ gì phải làm lỡ cả cuộc đời của người khác?”
Có phải là nam nhân trong thiên hạ đều là phường phụ tâm bạc hạnh? Nguyên
Thanh Tỏa thực sự một lòng một dạ yêu thương chàng ta sâu sắc, sống
trong tòa Như Yên Các bé nhỏ chờ đợi, mong ngóng được gặp chàng ta giây
lát, nhưng thứ mà nàng nhìn thấy chỉ là tiếng hoan lạc của chàng ta với
người phụ nữ khác, cuối cùng vẫn bị My chủ nhân đang đắc sủng đánh cho
thừa sống thiếu chết. Sự đấu tranh chính trị của đám nam nhân thì liên
can gì tới người con gái hiền hòa, bé nhỏ và yếu ớt ấy? Nếu bắt Đoạn Mộc Liên tôi bị cầm tù cả đời trong khoảng bầu trời bốn góc ấy để giữ một
gã đàn ông mà mình không yêu, cả ngày phải đấu trí với đám phụ nữ nanh
nọc, độc ác thì chi bằng cho tôi một đao chết luôn cho xong.
Vũ
Văn Dung nghe tôi nói thẳng như vậy thì kinh ngạc, hai mắt tối sầm
xuống, con ngươi mắt đen láy như mực tỏa ra một tia lửa lạnh lẽo và phức tạp, giọng nói ngược lại, rất bình thường như một sự bình yên trước
giông bão, bước thêm một bước, nhìn tôi đầy uy hiếp.
“Ồ? Ta có dã tâm gì mà sợ nàng nhìn thấu sao?”
Đối mặt với đôi mắt u ám và lạnh lẽo của chàng ta, tôi bỗng thấy hoảng sợ,
vô thức lùi chân lại, miễn cưỡng nói: “Bản thân chàng phải là người rõ
nhất chứ! Sao lại hỏi ta?”
Tư Không Vũ Văn Dung lúc này vẫn còn
chìm trong tửu sắc, vô cùng phóng đãng, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi,
nếu không phải nhờ có những hiểu biết về lịch sử, biết rằng chàng là Chu Vũ Đế, một vị minh quân thống nhất Bắc triều thì e rằng tôi không nhận
ra chàng có dã tâm gì. Cũng không thể biết rằng chàng vẫn luôn ẩn nhẫn
trù mưu, sẽ có một ngày giết chết Tể tướng Vũ Văn Hộ, người đã giết hai
người huynh đệ của chàng.
Ánh mắt Vũ Văn Dung càng thê